"Vì sao... sợ có người trông thấy vật báu này sẽ nổi lòng tham, giết người cướp vật báu!"

"Quan tài kiếm! Chỉ có trường kiếm đạt tới cấp bậc pháp bảo, thậm chí là cổ bảo mới có thể được cất như này!"

"Từ thấp đến cao chia ra là Phàm khí, Pháp khí, Linh khí, Pháp bảo, Cổ bảo, Linh bảo, Thông Thiên Linh Bảo!"

Nghe ông lão nói như vậy, Lý Tuấn Huy mới biết quan tài kiếm anh đang đeo sau lưng quý báu cỡ nào.

Ông lão giải thích rất trực quan: "Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, cũng rất khó mà có được một thanh bội kiếm cấp bậc cổ bảo!"

"Thậm chí rất nhiều tu sĩ khi ở cảnh giới Nguyên Anh, vẫn còn sử dụng pháp bảo."

"Tài vật không để lộ ra ngoài, nhất định phải cẩn thận một chút."

Chàng thiếu niên trịnh trọng gật đầu, ghi tạc chuyện này trong lòng.

Sau đó ông lão hóa giải kết giới, rồi khẽ nói: "Xem ra ông nội con cũng là một người tu tiên, hơn nữa thực lực và cảnh giới chắc chắn không thấp..."

"Một hộp kiếm có khả năng cao là cổ bảo, mà lại thoải mải để con vác trên lưng cả quãng đường."

Lý Tuấn Huy chỉ biết ngại ngùng sờ mũi, dù sao thì hắn cũng không biết cảnh giới của ông nội mình cao đến đâu.

Lý Nam Đình ngồi trên ghế, ông ấy chỉ vào chiếc đệm cói trước mặt ý bảo Lý Tuấn Huy ngồi xuống.

Sau đó ông ấy suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Con nghĩ tiên là như thế nào?"

Lý Tuấn Huy trầm ngâm một lát, rồi trả lời: "Trường sinh, ngự kiếm phi hành, xuất kiếm tùy tâm, đạt được đại tự do trong tim."

Lý Nam Đình nghe xong, ông ấy nở nụ cười từ ái.

Ngón tay ông ấy điểm nhẹ về phía Lý Tuấn Huy rồi cười nói: "Tuổi còn nhỏ mà có lĩnh ngộ như vậy đã là không dễ rồi."

“Có người nói, cái gọi là tiên, đó là tiêu diêu tự tại, nhân đức tốt bụng."

"Trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo." "Hưởng thụ linh khí trời đất, tuổi thọ dài đằng đẳng."

"Chứng kiến thế gian vạn đời tang thương, lại cô độc thưởng rượu rồi ngắm núi bất động."

"Này là tiên, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy."

Mạch suy nghĩ của Lý Tuấn Huy đã chìm vào cái "tiên" mà ông lão miêu tả.

Lúc này, ông lão lại đổi đề tài, ông ấy nói với giọng lạnh thấu xương.

"Nhưng trong lòng sư phụ con, tiên lại là một diện mạo khác!"

Lý Tuấn Huy tò mò hỏi: "Như thế nào ạ?"

Lúc này hai mắt ông lão lấp lánh ánh sao, ông ấy đứng dậy nhìn lên bầu trời rồi trầm giọng nói.

"Tu tiên là một hành trình dài, trên đường đi ắt sẽ có đấu đá, mưu mô và toan tính".

"Tất nhiên không thể thiếu được những trận gió tanh mưa máu, bảo vật xuất thế lần nữa lại càng khiến cho mọi người tranh nhau cướp đoạt và không thể thiếu việc rút kiếm chém giết."

"Sau khi lên đến cảnh giới Nguyên Anh thì cứ ba trăm năm lại phải trải qua một trận thiên kiếp nhỏ."

Nói đến đây, ông lão quay người lại nhìn vê phía chàng thiếu niên.

"Cho nên theo như sư phụ thấy, một khi bước vào con đường tu tiên sâu như biển, thì đời này không thể quay đầu được nữa."

"Cái gọi là tiên, chính là một chữ tranh!" (tranh: trong tranh giành.)

Đáy mắt chàng thiếu niên hiện lên một thoáng nghi hoặc.

"Tranh ư?”

"Đúng vậy! Tranh với người! Tranh với đất! Tranh với trời!"

"Đoạt linh khít Đoạt số mệnh! Đoạt cơ duyên!" "Trường sinh vạn tải, vô hỉ vô bị, là tiên cũng là mai"

"Tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, đoạt lấy linh khí trời đất, đạt được kim thân tối thượng, phi thăng tiên giới."

"Trên đường đi trải rộng bụi gai, rồi gặp núi thì phá núi, gặp sông thì bắc cầu, cầm kiếm trong tay bổ ra một con đường rộng mở thuộc về conl"

Giọng của ông lão mạnh mẽ hùng hồn, tựa như đang kể ra giác ngộ của mình ở mấy trăm năm nay.

Ông ấy muốn dùng vài câu nói ngắn ngủi, để cho thiếu niên sớm hiểu ra một vài đạo lý.

Mà những đạo lý này, đều là những đúc kết mà ông ấy có được sau khi trải qua muôn vàn gian khổ ở thế gian này.

Ông ấy không muốn để chàng thiếu niên trở thành người cổ hủ, tấm lòng lương thiện.

Trong ánh mắt ngây thơ của chàng thiếu niên bỗng có thêm một chút gì đó, hắn đứng dậy cung kính chắp tay thi lễ rồi nói.

"Sư phụ, tuy hiện tại đệ tử vẫn chưa thể hiểu hết toàn bộ, nhưng đệ tử sẽ ghi tạc những lời này trong tim."

Lý Nam Đình nhìn vào đôi mắt ngây thơ của chàng thiếu niên, ông ấy cũng không nói mấy lời như gì là bây giờ con chưa cần hiểu.

Sở dĩ ông ấy nói những lời này là muốn khiến hắn sớm hiểu được sự tàn khốc của con đường tu tiên.

Lý Nam Đình phất tay rồi nói: Hôm nay con về sớm đi, giờ mão ngày mai nghe giảng ở đỉnh Thiên Thủy, Lam trưởng lão là thầy giáo giảng cho các con tiết học đầu tiên về tu hành, nhớ đừng đến muộn."

Lý Tuấn Huy khom người cáo lui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play