Đột nhiên!

Trong đám đông, một người mặc y phục màu xám đang run rẩy, hai bàn tay nắm chặt.

Lý Thịnh An nhận thấy hành động kỳ lạ của Lý Tuấn Huy, nhanh chóng can ngăn: "Huynh đệ! Đừng kích động! Nhịn một chút."

Lý Tuấn Huy đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn thiếu niên trên đài, môi hắn bị cắn bật cả máu.

Uỳnh!

Bệ đá dưới chân thiếu niên đột nhiên vỡ thành nhiều mảnh, tức giận nói.

“Không thể nhịn được!”

Thân hình của thiếu niên nhanh như gió, tất cả các thiếu niên khác chỉ cảm thấy trước mắt mờ ảo.

Chỉ thấy thiếu niên sải bước về phía trước, sử dụng chiêu thức bước đi long hổ tầm thường, giơ nắm đấm định đánh thiếu niên trên đài kia.

Tuy nhiên, Mạnh Lâm Hải ở bên cạnh thấy vậy thì nheo mắt, định đưa tay ngăn cản.

Nhị trưởng lão Từ Chính Kiệt của đỉnh Thiên Lôi mặc áo bào tím ở bên cạnh liền ngăn lão lại.

“Ai đúng ai sai còn chưa biết, sao có thể chỉ nghe lời một người?”

”Huống hồ … tên nhóc đó cũng không phải là không tiếp được chiêu này”

Triệu Nguyên Lân nhìn thấy Lý Tuấn Huy lao đến định đánh mình, liền nhếch mép cười khểnh.

Chỉ một chuyển động nhẹ nhàng, cùng giơ nắm đấm về phía Lý Tuấn Huy.

Bùm!

Một tiếng động lớn vang lên.

Cơ thể Triệu Nguyên Lân bị bay lùi về sau bảy bước!

Còn tên mù toàn thân hừng hực khí thế lại đứng nguyên chỗ cũ không động đậy.

“A!!! Tên mù khốn kiếp!! Ngươi muốn chết à!!”

Lúc này, cánh tay phải của Triệu Nguyên Lân uốn cong thành một hình vòng cung kỳ quái, mọi người đều âm thầm kinh ngạc.

Vừa rồi Từ Chính Kiệt muốn ngăn cản Triệu Nguyên Lân, bởi vì tên nhóc này đã bước đầu hút thiên địa linh khí!

Hiển nhiên hắn đã đạt đến rèn luyện thể chất đỉnh cao, thậm chí dưới linh cảm thiên nhân đã tiếp xúc với linh khí.

Nhưng điều lão không ngờ tới là thiếu niên bị mù kia lại có thể trực tiếp đè bẹp đối thủ về mặt thể lực!

Căn bản là không cùng cấp độ!

Cùng với lời chửi mắng của Triệu Nguyên Lân, lúc này Lý Tuấn Huy đã trở thành kẻ ác ra tay tàn độc trong mắt các đệ tử đến bái tông.

Tiếng chửi mắng, tiếng vu cáo ngập tràn quảng trường.

“Hừ! tên này chính là cảm thấy hổ thẹn mà ra tay!”

“Đúng vậy, người có thể lấy tính mạng người thân để đổi lấy tiền, ta thấy cũng không tốt đẹp gì.”

“Đúng! Vị sư huynh đó của Đại Hạ Kiếm Tông chẳng phải đã nói thu nhận đệ tử đầu tiên là phải xem phẩm chất sao? Ta thấy phẩm chất của người này quá tồi tệ!”

“Nếu người như này cũng có thể vào được tông môn, ta cũng thấy xấu hổ khi ở cùng hắn!”

“…….”

Từ Chính Kiệt cau mày, giọng nói mang đầy linh lực khiến mọi người kinh hãi.

“Đủ rồi! Yên lặng!”

Khi linh âm rơi xuống, quảng trường trở nên im lặng.

Đúng vào lúc này, Lâm Đông ở trong đám đông tay nắm chặt, toàn thân run rẩy.

Hắn đã cùng Lý Tuấn Huy đi lên cầu thang, còn trò chuyện rất thân mật.

Như hắn thấy, thiếu niên đó không thể làm ra chuyện như Triệu Nguyên Lân đã nói!

Tên mập Lý Thịnh An vội vàng giữ hắn lại, cúi đầu nói gấp: “Ngươi định làm gì! Ngươi cũng điên rồi à!”

“Cho dù Lý Tuấn Huy không làm chuyện đó, thì Triệu Nguyên Lân có thiên linh căn, ắt sẽ được ưu ái trở thành đệ tử nội môn, thậm chí là đệ tử hạch tâm của trưởng lão.”

“Ngươi ra mặt, không sợ sẽ bị báo sao!”

Nhưng Lâm Đông lại nhìn sâu vào mắt Lý Thịnh An, nhẹ giọng nói: “Nếu không ai lên tiếng, nhìn thấy việc bất bình đều chọn nhắm mắt, thì còn tu tiên làm gì chứ!”

Một giọng nói lớn đột nhiên vang lên trong đám đông!

“Ta không tin hắn ta có thể làm như vậy!”

Đám đông dần dần tách ra, để lộ ra một Lâm Đông có nước da ngăm đen.

Lâm Đông nhìn Triệu Nguyên Lân đang nằm trên mặt đất, ánh mắt tức giận, trầm giọng nói: "Đúng là một lời như đao, xuyên thấu trái tim!"

Lý Tuấn Huy ngạc nhiên, không ngờ Lâm Đông lại lên tiếng nói đỡ cho hắn vào lúc này.

Lý Tuấn Huy giơ tay tỏ ý Lâm Đông đủ rồi.

Sau đó hắn chậm rãi quay đầu nhìn hơn một ngàn đệ tử đang bái tông phía dưới, trên môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

Rõ ràng hai mắt hắn đã che lại nhưng mọi người đều cảm thấy đối phương đang nhìn mình, loại cảm giác này khiến bọn họ có chút hổ thẹn.

Lý Tuấn Huy nhẹ giọng nói: “Con chó ở đầu thôn sủa, những con chó khác cũng sủa.”

“Nhưng chúng không biết tại sao chúng lại sủa.”

Lý Tuấn Huy chậm rãi quay người, bước từng bước một đi về phía Triệu Nguyên Lân, bước đi vững vàng uy lực, hộp kiếm sau lưng khiến hắn có vẻ đầy áp bức.

"Ngươi muốn làm gì!"

Giọng nói Triệu Nguyên Lân không khỏi cao lên, trong mắt hiện lên một tia giận dữ.

Hắn không ngờ rằng kẻ chỉ biết nhặt đồ ăn thừa của mình giờ lại có thể hạ gục hắn chỉ bằng một cú đấm!

Hắn thật sự không thể chấp nhận sự thật này!

Hắn còn là thiên linh căn!

Từ Chính Kiệt hai mắt sáng lên nhìn Lý Tuấn Huy, lão cảm thấy thiếu niên này rất thú vị.

Không phải là hộp kiếm kỳ dị của hắn, cũng không phải là nền tảng vững chắc cho việc rèn luyện thể chất đỉnh cao của hắn.

Mà là những gì hắn vừa nói, cũng đủ chứng minh người này mắt mù nhưng tâm không mù, là người rất có suy nghĩ riêng.

Chỉ thấy Lý Tuấn Huy chậm rãi ngồi xổm xuống, từ từ kéo tấm vải che mắt ra!

Một đôi mắt nhợt nhạt lộ ra, các thiếu niên nam nữ dưới đài không khỏi kinh ngạc kêu lên.

Triệu Nguyên Lân nhìn đôi mắt nhợt nhạt đó, trong lòng cảm thấy ớn lạnh!

Giọng nói kìm nén cơn giận của Lý Tuấn Huy chậm rãi phát ra.

"Không sai, đúng là ta đã lấy mười đồng từ Triệu phủ nhà ngươi!"

"Tỷ tỷ ta là Lý Thúy Vi, vào Triệu phủ của ngươi chưa đầy một tháng, đã kiệt sức mà chết! Đói chết!"

“Đến khi người hầu trong Triệu phủ nhà ngươi ném tỷ ấy ra ngoài, Triệu phủ các người cũng không nỡ khoác cho tỷ ấy một chiếc áo khoác tồi tàn!!"

Khi nói những lời này, trong mắt Lý Tuấn Huy đã hiện lên những tia đỏ ngầu, giọng nói hơi run rẩy. Má hắn phồng lên do dùng sức quá nhiều, gân nổi lên trên trán.

“Không sai, ta từ nhỏ đã là một kẻ ăn mày, là cơm thừa canh cặn Triệu phủ các ngươi đã cứu mạng ta.”

“Người hầu chết, gia chủ bồi thường 10 đồng, thì ra là vậy.”

"Nhưng trong mắt các ngươi, những người như chúng ta, mạng sống thấp hèn! Cả đời chỉ có thể làm kẻ ăn mày! Các ngươi một chút cũng không thấy được những điểm tốt của ta!"

"Mười đồng của tỷ tỷ ta là tiền mua mạng sống sao? "

"Tính, cũng không được tính."

“Tám năm trước ta mới 6 tuổi, người hầu của Triệu phủ ăn chặn tiền của người chết, chỉ đưa ta 4 đồng!!”

“Lúc ấy ta chỉ có một ý nghĩ, đó là tôn nghiêm cuối cùng của tỷ tỷ ta, nhất định phải đưa cho ta.”

Lý Tuấn Huy chậm rãi đứng dậy, cúi đầu khinh thường nhìn Triệu Nguyên Lân, lạnh lùng nói:: “Đây chính là cái mà ngươi gọi là mười đồng!”

Sắc mặt Triệu Nguyên Lân tái nhợt, hắn nhìn xung quanh, phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn hắn đều đã thay đổi;

Trong cơn tức giận, hắn phẫn nộ chửi rủa: "Vậy thì sao? Ngươi sinh ra đã là mạng thấp hèn rồi!!"

"Bái tông thì sao? Ta là Thiên Linh Căn!! Thiên Linh Căn!!"

"Còn ngươi thì sao? E là đến linh căn cũng không có!!”

Từ Chính Kiệt sắc mặt đã tái nhợt, đá Triệu Nguyên Lâm bay xa hơn mười trượng!

Lão mở lòng bàn tay ra, một tiếng răng rắc vang lên, lập tức xuất hiện một sợi roi đen dài ước chừng cả trượng, giơ tay quất hắn.

Mạnh Lâm Hải vẻ mặt bối rối, đang định mở miệng thì nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Từ Chính Kiệt!

Từ Chính Kiệt chỉ vào Mạnh Lâm Hải gầm lên: "Mạnh Lâm Hải! Ngươi định phá vỡ lời dạy của tông môn chỉ vì một Thiên Linh Căn sao?"

"Nếu hôm nay ngươi dám ngăn cản ta, ta cũng sẽ đánh ngươi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play