Chu gia vốn nổi tiếng là nhà đầu tư hàng đầu của địa phận Nam Vu.Chỉ trong vòng một tháng đã thu về mối lời lớn,lợi nhuận gấp hai lần so với ban đầu.Đây là tập đoàn sử dụng chí não mà không phải ai cũng có thể vào làm.

- Chí Hân,các bạn con đến chưa?

Mẹ Chí Hân-bà Chu tay cầm quạt dựa vào một bên ghế.Bộ sườn xám màu đen thu hút kết hợi với chiếc trâm ngọc càng toát ra vẻ qúy phái.

- Chắc là cũng sắp tới rồi

Chí Hân nôn nóng đi qua đi lại trước cửa,Tuy không phải lần đầu mời bạn đến nhà nhưng cảm giác vẫn không thể bình tĩnh nỗi.

- Ba...hai...một

‘Cạch’ cuối cùng cũng có tiếng mở cửa,lần lượt Tiểu Diệp,Thanh Nguyệt và Linh Nghiệm bước vào,cả ba người họ đều trông hết sức đoan trang so với vẻ thường ngày.

- Chúng cháu chào cô chú-đồng thanh

- Nào,mau lại đây ăn tối cùng chúng ta-ông Chú nói,nét mặt niềm nở

Ba người bọn họ theo chỉ dẫn của Chí Hân mà yên vị trên ghế.Thanh Nguyệt ngồi đối diện với Linh Nghiệm trong khi tiểu quái ở ngay cạnh Chí Hân.

- Ơ?Con không mời Diệc Phàm tới dùng bữa sao?

Trong một nốt nhạc sắc mặt họ tái nhợt,thật sự mẹ cậu vừa nhắc tới cái tên lẽ ra không nên nhắc tới.Chí Hân cười gượng nhắc nhở:

- Mẹ không nhớ sao?Cậu ấy chuyển đi không lâu rồi mà

- À...phải nhỉ,xem đấy cái trí nhớ này thật là...

Mẹ cậu khẽ khàng đưa tay che miệng,cười một cái.

- Thôi,các con mau ăn đi,nguội hết cả rồi-ông Chu nói

Trên bàn toàn là cao lương mĩ vị,đẹp tới hoa cả mắt khiến cho Tiểu Diệp không nỡ đụng đũa:

- Cậu xem bát cháo hoa này đẹp thật đấy chứ

Tiểu Diệp vừa mới nói xong thì Linh Nghiệm đã tay nhanh hơn não,dùng thìa canh mà múc luôn vào bát.Nhận ra hai cô bạn đang lườm mình,tiểu yêu tinh cười gượng:

- Aiya chẳng qua chỉ là một bát cháo thôi mả,e-he

- E-he?-Tiểu Diệp lườm tới sắp cháy cả mắt

- E-he?-Thanh Nguyệt nhại lại

Thấy tình hình không ổn Linh Nghiệm đành cúi đầu xuống bát không dám ngước nhìn.

- Cháo gì đắng vãi-cô lẩm bẩm

- Lần trước thì cậu nói sữa chua lúa mạch chua,giờ lại nói cháo nhà tớ đắng sao?-Chí Hân trêu chọc

- Thì sao nào?Hừ-cô liếc nhìn cậu,ánh mắt đằng đằng sát khí.

Ba mẹ Chí Hân như nhận ra điều gì đó liền nhìn nhau cười không ngớt.Bà Chu quay ra,mở chiếc quạt lông vũ che đi khuôn miệng cười:

- Các con năm sau là lớp mười một cả rồi,có dự định gì không?

Thanh Nguyệt không nghĩ ngợi quá lâu,là người đầu tiên trả lời:

- Năm tới con sẽ chú trọng vào chụp ảnh quảng cáo hơn

Ông bà Chu cười vui vẻ nhưng có vẻ như không hài lòng cho lắm,dù sao quản điểm của mỗi người cũng khác nhau.

- Con thì...có lẽ chỉ đặt tâm vào việc học thôi,trang bị nhiều kiến thức,sau này mới phát huy tốt được-Tiểu Diệp nói

- Con cũng thế-Chí Hân bổ sung

Mặc kệ họ nói gì,Linh Nghiệm nghe nhưng không hề phản hồi,chỉ chú tâm vào ăn uống.Phải đến khi Chí Hân huých tay vào người,cô mới nhận ra mình cũng cần trả lời:

- À...tới đây con sẽ đi Pháp

- Pháp sao?-bà Chu bất ngờ

Bà gập chiếc quạt đen lại,cầm gọn trên tay,người hơi hướng về phía trước chờ đợi câu trả lời

- Vâng con sẽ đi học tại Pháp và theo đuổi ngành học mà con thích

Câu nói này chả khác nào là lưỡi dao đâm vào tim Chí Hân,một người đã đi rồi giờ lại thêm một người nữa sao?

- Không được,tớ phản đối!-Chí Hân đập mạnh tay xuống bàn.

Thấy thái độ của con trai có chút lạ,bố cậu liền hỏi:

- Con sao thế?Có chuyện gì à?

- Con...cậu ấy...con sợ cậu ấy qua đó rồi lại ăn chơi phá phách,nghiệp lớn không có đã thấy gia đình lo không nổi.

- Cậu nói gì đấy hả?

Linh Nghiệm đập tay vào lưng Chí Hân một cái đau đớn khiến cậu nhăn cả mặt.

- Con quỷ này,ra tay mạnh quá vậy?Còn sợ tớ không chết à?

Nhận thức được việc mình vừa gây ra Linh Nghiệm lùi lại một chút không dám đụng bào Chí Hân nữa.Tiểu Diệp nhanh chóng tới làm vài động tác co giãn giúp cậu bạn giảm đau một chút.

- Tớ...tớ xin lỗi nhá-ánh mắt vô số tội

Ngược lại,ông bà Chu chẳng lo lắng chút nào.Phải nói là người trị được cái tính của cậu rất hiếm thấy.Vả lại Linh Nghiệm còn là con gái nên trong lòng hai người họ,từ sớm đã nhận làm con dâu rồi.

***********************

Một lúc sau mọi người đều có mặt ngoài phòng khách,cùng nhau ăn bánh uống trà.Loại trà của Chu gia đều được làm từ nhiều thảo mộc quý hiếm,vị trà cũng có phần ngọt hơn so với trà thông thường.

- Aya...đau quá đi mất,sao tớ không sớm biết cậu lại ác như vậy

- Tớ có sao?-Linh Nghiệm né tránh

Chí Hân ngồi trên ghế xoay sở qua lại với vết hằn đỏ trên lưng.

Ấy thế mà ba mẹ cậu vẫn có hứng trêu chọc cậu:

- Chí Hân,nhìn này-mẹ cậu nói,vừa nói vừa giơ lên cái gối ôm của cậu-tada~

- Mẹ đừng!-cậu hét

Tiếng hét ấy thảm thiết làm sao nhưng bạn cậu đều đã nhìn thấy cả rồi,còn là rõ mồn một.

- OMG Gojo mặc maid luôn sao?-Linh Nghiệm che miệng

- Thầy Gojo...huhu-Chí Hân thảm thiết khóc không ra tiếng

- Thì ra cậu là otaku-Tiểu Diệp cười

Bí mật cậu giữ suốt mười mấy năm,trong vòng một giây đã bị phanh phui cả rồi,đúng là đau lòng quá đi mà.Chí Hân khóc không thành tiếng,ngậm ngùi đứng dậy trong im lặng mà một mạch đi về phòng,mặc kệ tiếng cười đùa hả hê phía sau của nhóm bạn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play