'‘Dự báo thời tiết cho thấy nước ta sẽ có cơn bão đi qua trong vài giờ tới,mong quý vị hết sức đề phòng khi đi ra ngoài làm việc’'trên sóng truyền hình đang phát chương trình dự báo thời tiết như thường lệ.

Người nhà Thẩm gia đều đã ra ngoài hết,chỉ còn lại Phàm Phàm một mình trong nhà,bật tivi xem cho đỡ chán.

- Sắp có bão sao?

Đôi tay thon dài tìm kiếm chiếc điện thoại di động đâu đó dưới gối.Màn hình hiển thị ‘16:50’,đã sắp tối trời mà người nhà còn chưa về.

- Ông quản gia-cậu gọi

Chỉ vài giây sau ông Giang đã tới đứng ngay trước mặt Phàm Phàm.Ông vẫn luôn tươi cười dù sảy ra bất cứ chuyện gì và hiện tại cũng không ngoại lệ.

- Cậu cho gọi tôi?

- Vâng,ông có biết khi nào ba mẹ và em gái cháu về nhà không?

Ông Giang vẻ nghĩ ngợi một chút rồi quay lại nói với cậu:

- Tôi không nhớ là ông chủ có nói điều đó nhưng tôi không nghĩ là họ sẽ về muộn đâu thưa cậu

Phàm Phàm nghe xong cũng an tâm phần nào.Cậu đứng dậy đi lên tầng.Từng bậc cầu thang đều được cẩn thận trải thảm đỏ đang dệt thủ công.Phía dưới các bậc còn dày công gắn đèn led,ngoài ra còn có bóng đèn đặt hai bên lối ra tránh để thiếu ánh sáng.

******************

Không lâu sau đó tiếng nói chuyện ồn ào bắt đầu xuất hiện.Phàm Phàm lập tức nhận ra mọi người đã trở về,lại vừa kịp lúc trờ chưa đổ mưa.

- Tiểu Phàm đâu chú Giang?-bà Thẩm cười hỏi

- Cậu chủ đang ở trên lầu,để tôi đi gọi cậu ấy xuống đây.

Nói là vậy nhưng ông quản gia còn chưa kịp bước lên tầng thì Phàm Phàm đã đi xuống.Đúng lúc ấy,ánh mắt cậu thoáng chú ý tới một nhân vật tóc trắng đi ngay cạnh ba cậu,còn không ngừng cười nói thân thiết.

- Tiểu Phàm lại đây-ba cậu gọi

Thuận theo,cậu gượng ghịu tới hỏi chuyện,coi như là phép lịch sự tối thiểu:

- Xin chào?

- A-à chào

Người kia có vẻ cũng không kém phần bất ngờ,ánh mắt cứ chăm chăm nhìn Phàm Phàm không rời.

- Giới thiệu với con đây là cậu Chu Chí Hân,con trai duy nhất của Chu tổng-bà Thẩm giới thiệu

Tới đây chắc mọi người đều có thể liên tưởng ra cảnh tưởng ngột ngạt này,đây là người xưa tìm gặp muốn tranh cũng khó mà tránh được.

- Tôi là Chu Chí Hân,cứ gọi tôi là Chí Hân

Phàm Phàm giống như là giật mình tỉnh ngộ,trạng thái lập tức được khôi phục về đúng vị trí.Cậu cười nhẹ,đưa tay ra bắt tay cậu bạn cũ.

- Còn tôi là Thẩm Tiêu Phàm,rất hân hạnh gặp mặt.

Qủa như lời Tiểu Diệp đã nói,Chu Chí Hân sốc nặng,cậu không tin vào chính mắt mình,không thể tin nổi thực tại này lại diễn ra.Thực sự khuôn mặt của Ân Diệc Phàm quá giống với người tên ‘‘Thẩm Tiêu Phàm’’ này.

- Được rồi,hai đứa mau ngồi xuống đây-bà Thẩm ấn vai hai người họ ngồi xuống chiếc ghế sofa dài.

Không lâu sau đó trà bánh cũng được dâng lên đầy đủ.Mạn Ninh lúc này mới từ cửa bước vào,nhìn thoáng qua cũng thấy được vẻ mặt ngượng ngùng.

- À...con xin phép về phòng trước-cô bé vừa nói vừa tiến nhanh lên cầu thang

- Con bé làm sao thế-ba cậu hỏi

- Hình như ban nãy nhìn thấy Phúc Lâm thì phải,chắc là ngại rồi-mẹ cậu trâm chọc

Phàm Phàm cũng cố mà cười theo,né ánh nhìn từ Chí Hân.Chu Chí Hân vuốt ngược mái tóc,chiếc áo khoác đen bóng đã tối cáo chính cậu vừa chạy xe mô tô phân khối lớn trong khi còn là học sinh trung học.

- Cậu vừa chạy xe sao?-Phàm Phàm cau mày,hiểu rõ thói xấu của anh bạn chẳng khác nào là đang cằn nhằn.

- À...đúng rồi,sao c-?

Không rõ lí do,không gian đột ngột tối đen như mực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play