- --- Học vấn do người siêng năng đạt được,tài sản do người tinh tế sở hữu,quyền lợi cho người dũng cảm nắm giữ,thiên đường do người lương thiện xây dựng ----

Franklin

Gió se lạnh thổi từ cửa sổ qua từng lớp học,đem theo hương hoa thơm ngát.Tiếng chim hót như tô thêm cho bức tranh một vẻ yêu kiều.Từng cánh chim bay ngang trời tựa những mầm non ấp ủ ước mơ cứ thế sải cánh về phía cuộc đời,về nền trời trong xanh.

Ân Diệc Phàm đang trong tiết học nhưng ánh mắt cứ liên tục lơ đễnh hướng ra ngoài,vượt qua lớp cửa kính mà thả hồn vào cảnh đẹp.Chu Chí Hân cũng chẳng có chút gì là chăm chú nghe giảng,cậu liên tục quay ngang,quay dọc,thi thoảng lại nghịch tóc Linh Nghiệm.Lần này,cậu cố tình đổi mục tiêu,nhân lúc Tiểu Diệp không để ý kéo tóc cô một cái.

Cảm nhận được Tiểu Diệp liền quay người lại.Không nghĩ ngợi,cô giơ tay định giật tóc Diệc Phàm nào ngờ lại bị cậu đọc vị,đoán trước được hành động mà kịp thời chụp lấy cổ tay nhỏ.

- Không phải tớ làm.

Diệc Phàm mặt đầy nghiêm túc,yết hầu cậu lên xuống theo từng câu,từng chữ.Tiểu Diệp lập tức hiểu ra,định sẽ xin lỗi bạn học.Nào ngờ hành động của hai người đã rơi vào tầm ngắm của giáo viên bộ môn.Thầy nheo mặt một cái rồi nhắc nhở:

- Hai em kia,không nghiêm túc nghe giảng còn ngồi đó trêu đùa à?

- Em,em không có

Tiểu Diệp liền rụt tay lại nhưng cũng không vì thế mà được bỏ qua.

- Cả hai em,ra ngoài đứng cho tôi.

- Dạ

Trong khi Tiểu Diệp còn đang hậm hực,Diệc Phàm đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi,biểu hiện không hề tức giận cũng chẳng nói lời nào.

- ----------------------------------------

Đang trong giờ học lên các lớp đều im lặng,dãy hành lang dài trống vắng chỉ có hai người Tiểu Diệp trong lòng vẫn ấm ức không thôi.

- Tất cả là tại Chu Chí Hân,ai kêu cậu ấy không chịu học hành nghiêm túc hại chúng ta ra hành lang đứng thế này.

Không có tiếng trả lời,Diệc Phàm chỉ dán mắt xuống mui giày,không chút biểu cảm.Thấy thế Tiểu Diệp cũng quay đi,lặng lẽ lấy kẹo trong túi đưa cho cậu.

- Cảm ơn

Diệc Phàm nhận lấy nhưng không hề ăn,đôi mắt hướng về bản thông báo lịch phía trước.Tiểu Diệp nhận thấy được sự chú ý của cậu liền lập tức giải thích:

- À,phải rồi.Còn vài tuần nữa là tới ngày thi học kì rồi,lo ghê.

- Chẳng phải là thành tích của cậu cũng tốt lắm sao?

- Tốt á?Dạo này tớ còn chẳng thể hiểu hết vấn đề của bài giảng nữa thì tốt ở chỗ nào.

- Đừng có căng thẳng,cậu sẽ làm được thôi.

- Mong thế.

- ---------------------------------

Ánh nắng buổi chiều tà thật đẹp và lộng lẫy cứ như được đan dệt từ thứ xinh đẹp nhất.Ân Diệc Phàm vì để tránh mặt Thanh Dĩ Nguyệt mà đành bắt chuyến xe muộn hơn vả lại cậu cũng biết bản thân muốn đơi Tiểu Diệp hoàn thành công việc với hội học sinh rồi đi về cùng chuyến xe,biết đâu lại thấy thêm khía cạnh nào đó của cô bạn nhỏ.

- Ủa?Ân Diệc Phàm cậu chưa về sao?

- Àa...

Vì bối rối mà cậu xoa đầu,có chút ngượng ngùng khi phải nói dối:

- Tớ lỡ mất chuyến khi nãy rồi

- À..là vậy sao,thế chúng ta cùng về cũng được.

Tiểu Diệp vai kề vai bên cậu,đôi chân không chịu ngồi im mà đung đưa qua lại.Vẫn là cái dáng vè thường thấy,một nụ cười xua tan đi mọi lo lắng còn vương vấn lại tâm trí.Càng ngày khoảng cách giữa hai người càng xích lại gần nhau hơn,giống như một sợi dây vô hình ngày càng thu hẹp.

Từ cuối con đường một chiếc xe khách đi tới dừng trước bến.Diệc Phàm liền đứng dậy cất lời:

- Xe tới rồi,ta về thôi

- -- Lá thư thứ hai: Chính sự bao bọc,quan tâm của cậu làm tớ cảm thấy rất an toàn.Dường như tớ phát hiện bản thân được nối với cậu bằng một sợi dây vô hình ---



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play