Khi đóng gói hành lý, tôi cố tình nhét thêm một ít tiền mặt.
Từ gia không để ý chút tiền này.
Dù tôi có mở miệng xin thêm thì họ cũng sẽ cho thôi.
Ít nhiều cũng vì nghĩ cho danh tiếng của bản thân, biểu hiện ra ngoài vẫn phải làm bộ.
Tôi thuê một căn nhà.
Đầu tiên là không do dự ngủ ba ngày ba đêm.
Không cần sáng nào cũng 5 giờ dậy chạy bộ, ăn sáng chuẩn lúc sáu giờ, bắt đầu tập piano lúc bảy giờ, rồi học cắm hoa vào ngày nghỉ, quản lý kinh doanh,... tất cả các kỹ năng cần có của một thiên kim hào môn.
Những ngày mà ngay cả nụ cười cũng cần sự tính toán chính xác cuối cùng cũng đã qua.
Cuộc sống này, sung sướng khỏi phải bàn.
Bị buộc phải học các kỹ năng khác nhau trong hai mươi năm, tự nuôi sống bản thân cũng dễ thôi.
Ước mơ trước đây của tôi là được đi du lịch vòng quanh thế giới.
Tôi muốn trở thành một blogger truyền thông và quay vlog du lịch.
Nhưng mẹ kế nói nên vì gia tộc cống hiến hết mình, liên môn với công tử môn đăng hộ đối mới là ước mơ của tôi.
Tôi chỉ có thể có giấc mơ này.
Còn mấy việc xuất đầu lộ diện như này, trong mắt họ chính là làm nhục gia tộc, không xứng với thân phận thiên kim hào môn.
Ăn uống no nê, tôi lại đi thử rất nhiều món trước đây tôi chưa được ăn.
Một tuần này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với tôi.
Lão cha cũng không keo kiệt với tôi lắm đâu, ông đã bắn rất nhiều tiền vào tài khoản của tôi.
Dù sao tôi vẫn có thể bị ông chủ của các tập đoàn ở Đế Đô gọi đích danh, lỡ mà ra ngoài nói bậy bạ về việc lão cha không nhận tình thân, tống cổ tôi ra khỏi nhà thế nào.
Đến lúc đó bị đối thủ lợi dụng thì xong đời rồi.
Một khoản tiền có thể giải quyết hoàn toàn những rắc rối này.
Có tiền có sắc, còn nhàn rỗi.
Tôi bắt đầu sống bất cần đời.
Tuy nhiên, cuộc sống hạnh phúc này chỉ kéo dài được một tháng.
Một tháng sau, tôi định xuất ngoại đến Vân Châu.
Đi ngắm nhìn phong cảnh non sông chưa từng thấy, nhưng lại thấy Phùng Hoan đang ngồi xổm trên mặt đất trước cửa nhà.
Cô nàng gầy đi nhiều so với lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Vừa ngẩng đầu, mắt ẻm toàn là tơ máu.
Trông hơi đáng sợ.
Chỉ cần nhìn phát tôi cũng biết ẻm thiên kim thật này cũng có ý định bỏ trốn.
Ẻm nắm lấy tay áo tôi, cầu xin tôi cưu mang ẻm.
"Người phụ nữ kia bắt nạt tôi, không cho tôi ăn, bắt tôi học piano, khiêu vũ, cắm hoa còn bắt tôi đọc mấy cuốn sách tôi không hiểu, tôi sắp điên rồi!"
Cô nàng đáng thương kể lể, nhưng tôi không có chút cảm xúc nào.
Tôi đã sống thế này suốt hai mươi năm đấy.
"Cô cưu mang tôi, hay chúng ta đổi lại cũng được."
Tôi lắc đầu với ẻm.
"Trốn thoát không dễ dàng như vậy."
Vừa dứt lời, một loạt hàng xe màu đen dừng lại trước mặt, chắn ngang toàn bộ khu dân cư.
Nhìn xem, đây không phải đến bắt người đi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT