22.

Giờ tôi mới biết.

Từ Hoan từng gặp Lâm Tự trước khi ẻm trở về nhận tổ quy tông.

Vẫn là một màn anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích, cũ rích đến nỗi vừa gặp đã yêu.

Nha đầu ngốc này vì phần ân tình ấy mà lọt hố.

“Vậy anh ta có thích cô không?”

Tôi nhớ lại ánh mắt kìm nén của Lâm Tự, thực ra thì trong lòng cũng đoán được một chút.

Từ Hoan có chút cô đơn, ẻm lắc đầu, vẻ mặt có chút tự ti: “Anh ấy dịu dàng như vậy, sao có thể thích tôi chứ?”

Đến bây giờ tôi mới hiểu vì sao Từ Hoan lại nóng lòng nhận tổ quy tông như vậy.

Ẻm muốn có một thân phận có thể sánh ngang với Lâm Tự.

Đáng tiếc, người phải gả cho Lâm Tự lại là tôi.

Từ Hoan nắm lấy cổ tay tôi với ánh mắt cầu xin.

“Cô có thể không gả cho anh ấy không?”

Tôi bật cười.

Giơ tay lên đánh vào đầu cô nàng ngốc nghếch này một cái.

“Nếu được lựa chọn, cô nghĩ tôi còn ở cái nơi này à?”

Nhìn ánh sáng trong mắt ẻm dần tối lại.

Tôi đưa ra một quyết định.

Đem quyền lựa chọn cho Từ Hoan.

Tôi đưa tay ra nâng cằm ẻm lên, buộc ẻm phải nhìn thẳng vào tôi.

"Từ Hoan, Từ gia nhất định phải có một đứa con gái gả vào Lâm gia."

Nếu ẻm là người thông minh, nhất định sẽ hiểu được ẩn ý trong lời nói của tôi.

Nếu như thực sự thích đến mức không màng tới bản thân mình.

Thế thì tôi sẽ không nương tay đâu.

Từ Hoan mang trong mình dòng máu Từ gia, đương nhiên không phải kẻ ngốc.

Chỉ mất vài phút để ẻm hiểu tôi đang nói gì.

Ẻm từ từ nắm lấy tay tôi.

Giọng điệu bình tĩnh lại kiên định.

"Tôi gả."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play