2/
Tôi không ngờ rằng cuộc gặp gỡ với Sở Hàm lại đến một cách bất ngờ như vậy.
Vào thứ Hai, vừa bước vào văn phòng, trợ lý Bối Lị đã mang cà phê vào.
"Boss, buổi sáng tốt lành, Bùi tổng đã dẫn một chị gái ngọt ngào đến công ty, có chuyện gì vậy?" Câu hỏi này khiến tôi cũng bất ngờ, sáng nay Bùi Tổng ra ngoài sớm, nói là có việc, nên tôi cũng không rõ người anh ta dẫn theo là ai.
"Còn 10 phút nữa, họp hàng tuần, đừng tám chuyện nữa."
"Vâng, boss." Bối Lị thấy tôi thay đổi sắc mặt, liền đi ra ngoài.
"Chi Tụng" là công ty chuyên về marketing bất động sản, có chút tiếng tăm trong ngành. Đó là đế chế mà tôi và Bùi Tụng cùng xây dựng, chúng tôi là đối tác, là bạn trai bạn gái, cũng là cặp bài trùng nổi tiếng trong ngành, anh chịu trách nhiệm về khách hàng, còn tôi chủ yếu làm việc về lập kế hoạch và chiến lược marketing.
Trong cuộc họp cấp quản lý lúc 9 giờ 30, tôi thấy Bùi Tụng dẫn Sở Hàm vào phòng họp, tôi ngẩn ngơ.
Hoá ra cô gái ngọt ngào mà Bối Lị nói là cô ấy, nhan sắc không thay đổi nhiều, không trách được cô bé Bối Lị nhỏ hơn cô ấy bốn tuổi lại có thể gọi cô ấy là "cô gái ngọt ngào".
"Trước khi bắt đầu cuộc họp, tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là Sở Hàm, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ ở California, Mỹ, đã trở về nước, sẽ đảm nhận vị trí quản lý nhóm chiến lược marketing số hai, mong mọi người giúp đỡ thêm".
Ngay khi lời của Bùi Tụng vừa dứt, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Chiến lược marketing là phần tôi, phó tổng, đang quản lý.
Ngưởi quản lý mà tôi đã chọn là Tô Bội đã quản lý tạm thời gần một tháng, sắp sửa bỏ đi chữ "tạm thời" rồi, bây giờ đột nhiên có người xuất hiện, rõ ràng là đang chọc vào mặt tôi. Bùi Tụng không phải không biết điều này. Tôi nhìn qua Bùi Tụng, anh không để ý đến tôi, dường như cảm thấy không nghe thấy tiếng vỗ tay chào đón mà hơi cau có.
Tôi ngước nhìn Tô Bội, gửi đến cô ấy ánh mắt an ủi, và chủ động vỗ tay chào mừng.
Người lớn cần có mặt mũi, tôi không bao giờ tranh cãi với anh ấy trước mặt người ngoài, sắc mặt của anh ấy bắt đầu trở nên tốt hơn.
Cuộc họp kết thúc theo đúng trình tự. Sau cuộc họp, tôi đi đến văn phòng của anh ấy, thấy Bùi Tụng và Sở Hàm ngồi trên ghế sofa, Bùi Tụng dường như đang khích lệ Sở Hàm
Những lời nói như "em có thể làm được", trước đây tôi chưa bao giờ thấy anh ấy nói những lời như vậy với bất kỳ cấp dưới nào, thường là "có làm được không", "không làm được thì đi".
Thấy tôi vào, Sở Hàm đứng dậy, lịch sự chào hỏi.
"Lâm Chi, lâu không gặp, nghe nói cô đã là phó tổng rồi, thật là giỏi, tôi kinh nghiệm ít, mong cô giúp đỡ nhiều hơn."
Đúng, chúng tôi đã gặp nhau thời đại học, tôi đã vài lần đến trường của Bùi Tụng tìm anh, cũng đã gặp Sở Hàm, cùng nhau ăn cơm.
"Quản lý Sở, không cần khách sáo, hỗ trợ những vấn đề liên quan đến công việc là điều một quản lý như tôi cần làm"
Nghe thấy lời nói lịch sự của tôi và cách nói chuyện muốn rõ ràng quan hệ, Sở Hàm đỏ mặt, và tôi cũng rõ ràng cảm nhận được sự không hài lòng của Bùi Tụng.
"Quản lý Sở, xin lỗi, phiền cô ra ngoài một chút. Tôi và Bùi tổng có việc cần trao đổi."
Nhận được cái gật đầu của Bùi Tụng, Sở Hàm liền rời khỏi văn phòng.
"Lâm Chi, em đang làm gì thế?" Nụ cười Bùi Tụng vừa duy trì đã sụp đổ ngay lập tức, ánh mắt chăm chú vào tôi.
Tôi không biết tại sao anh ấy lại tức giận, rõ ràng người làm sai là anh chứ.
"Bùi tổng, vị trí quản lý nhóm số hai chúng ta đã thảo luận qua, Tô Bội sau một tháng thử thách sẽ chuyển sang chính thức, hai năm qua cô ấy có thành tích xuất sắc, năng lực cũng nổi bật. Tại sao anh lại đưa một quản lý không có kinh nghiệm đến mà không thông qua sự trao đổi với em?
"Em đi an ủi Tô Bội đi, sau này vẫn còn cơ hội. Sở Hàm sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, trình độ và năng lực đều có thể đảm đương được."
"Em cần lý do, tại sao cô ấy đến đây, tại sao em không biết?" Tôi không muốn anh ấy lảng tránh câu hỏi của tôi.
"Em cần lý do gì, anh là tổng giám đốc, việc cho một người quản lý vào làm cũng không được sao?"
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy, cố chấp muốn một câu trả lời.
"Lâm Chi, em đừng làm loạn, cô ấy mới trở về nước, trùng hợp công ty chúng ta có vị trí cần". Giọng của anh ấy mềm đi, nhưng vẫn không phải câu trả lời mà tôi muốn.
"Bùi Tụng, đây không phải phong cách của anh, mọi người trong công ty này đều do chúng ta từng người phỏng vấn. Ở đây cũng không có chỗ. Hai năm trước, bà ngoại của em nhờ em giới thiệu chị họ vào làm, anh còn nhớ anh đã nói gì không, anh nói công ty không nuôi những người nhàn rỗi."
"Sở Hàm không phải là người nhàn rỗi, cô ấy là người du học trở về từ nước ngoài, học vị cao hơn em. Chị họ của em học vị thế nào, cao đẳng, so sánh với cô ấy thế nào? Hơn nữa em không phải ghét chị họ sao, em đang tính toán cái gì?"
"Học vị của em không bằng cô ấy, không biết vị trí của em có cần nhường cho cô ấy không? Em ghét chị họ chỉ là khi còn nhỏ, anh biết không, những năm gần đây về quê, họ hàng nói về em như thế nào không? Chị họ em cao đẳng, nhưng ít ra cô ấy chân chất."
Anh chỉ là lặng lẽ nhìn tôi mất đi sự bình tĩnh và tự chủ.
Mắt tôi đỏ lên. Trước năm 6 tuổi, tôi lớn lên ở nhà ngoại ở nông thôn, sống cùng bà ngoại và gia đình chú, những thứ ngon lành luôn để chị họ ăn trước. Lúc đó tôi ghét bà, ghét chị họ, nhưng càng lớn tôi càng hiểu cách sống với họ hàng, bà ngoại và gia đình chú không phải người gian xảo. Chị họ Lâm Mỹ học không tốt, sau khi tốt nghiệp cao đẳng việc làm khó tìm, đó là việc duy nhất bà ngoại nhờ tôi, nhưng tôi không thể làm tốt, chỉ giới thiệu cô ấy vào một công ty quảng cáo nhỏ.
Nhưng hai năm nay, gia đình chú đến thành phố đều mang một số đặc sản địa phương cho tôi, nói rằng làm phiền
Cuộc tranh cãi trong văn phòng kết thúc không vui vẻ, tôi biết lý do anh ấy không nói ra, nỗi nhớ về người yêu cũ thời đại học có sức mạnh lớn, tôi nghĩ: Bùi Tụng, anh chỉ có ba cơ hội, em không còn trẻ nữa, không chịu nổi những tổn thương của anh lần nữa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT