Sau Khi Lừa Tình Ma Tôn Ta Thoát Chết Thất Bại Rồi

Chương 1


7 tháng


Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM

(Đã beta)     
~~•~~•~~•~~•~~•~~•~~•~~•~~•~~•~~

Bên tai âm thanh “Tích Tích” cảnh báo nhịp tim tuột về không dần trở nên xa xăm, cuối cùng bị thay thế bởi một giọng nói máy móc lạnh băng.

【 Tiếp nhận ý thức thành công hệ thống đã được kích hoạt 】

Tần Cố đột nhiên mở mắt ra.

Đập vào mắt là màn che cổ xưa, một đường rũ thẳng đến mép giường rồi trôi xuống chạm trên mặt đất.

—— mình không phải đang nằm trên chiếc giường bệnh quen thuộc.

Giống như đang xác nhận suy nghĩ của y giọng nói máy móc lần nữa vang lên, nó không cảm xúc bắt đầu thông báo:

【 Nhiệm vụ chính đã được tạo lập hoàn tất, nhiệm vụ của ngài là: Ngăn cản nhân vật chính hủy diệt Tu chân giới 】

【 Xác suất thành công: 2%】

【 Vì để ngài hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn tiếp sau đây hệ thống sẽ bắt đầu truyền tải cốt truyện cho ngài 】

Không chờ Tần Cố kịp phản ứng vô số mảnh hình ảnh nhỏ chui vào trong đầu, đại não giống như bị người dùng cây sắt nung lửa quấy đảo, đầu đau muốn nứt ra.

Đau đớn quằn quại làm trước mắt y xuất hiện một mảnh mơ hồ nhưng Tần Cố vẫn cắn răng không rên một tiếng.

Quá trình này giằng co hơn mười giây, chờ đau đớn tan đi Tần Cố chống giường chậm rì rì ngồi dậy.

Động tác của y cứng đờ giống như một cái xác ngàn năm vùng dậy.

Thông qua kí ức vừa truyền vào đại não, giờ phút này Tần Cố đại khái đã hiểu mình đang ở đâu.

Đơn giản mà nói, y xuyên sách rồi.

Xuyên thành vai ác không biết trời cao đất dày, khinh thường nhục mạ nhân vật chính khắp nơi, cuối cùng bị nhân vật chính một kiếm xuyên tim chết không chốn chôn thây.

Mà tình huống hiện tại, nói phức tạp cũng không hẳn quá phức tạp, nói đơn giản có thể dùng một câu khái quát:

Vai ác tìm đường chết khiêu khích nhân vật chính bị nhân vật chính tát cho một cái hôn mê bất tỉnh.

Nhất thời Tần Cố không biết nên nói cái gì,  y giơ tay sờ sờ trán quả nhiên sờ được một vòng băng vải đang quấn kín mít trên đầu.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, Tần Cố sợ hãi nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu cảm.

Ngay sau đó, một bàn tay khô gầy khẽ vén màn che lên, một gương mặt già nua nhăn nheo hiện ra.

Tần Cố biết gương mặt này, người tới tên Sơn Thương, chưởng quản cai quản dược viện đồng thời cũng là trưởng lão của Tiên Minh, chuyên phụ trách chế thuốc chữa bệnh.

Nhìn thấy y tỉnh Sơn Thương lập tức lui về phía sau vài bước hướng y hành lễ.

Để một cụ già hành đại lễ với mình, Tần Cố theo bản năng cảm thấy rất không được tự nhiên nhưng đối với thân phận của y hiện tại mà nói lại vô cùng hợp lý.

Ai kêu y có một người mẹ là minh chủ Tu chân giới cơ chứ, bối cảnh đã hoàn toàn vượt qua khoảng cách thế hệ.

Minh chủ Tiên Minh khá giống đế vương thời cổ đại, tuy nói cùng những người khác san sẻ việc cai quản Tiên Minh nhưng lại là vị duy nhất có quyền gõ đầu cả Tu chân giới.

Sơn Thương nói: “Xin thiếu minh chủ đừng lo, mặc dù ngài ngã từ cây phong xuống nhưng vết thương trên đầu cũng không có gì đáng ngại, lão đã chế thuốc bôi lên chỉ cần ngài đắp mấy ngày liền là có thể hoàn toàn hồi phục.”

Té cây?

Tần Cố cứng họng, trong ánh mắt không khỏi mang theo sự khâm phục.

Vì quan tâm đến mặt mũi của y, vậy mà lại có thể trơn tru nói “Tát xỉu” thành “Té cây”, đúng là không dễ mà.

Tần Cố trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, nhẹ giọng nói: “Đa tạ trưởng lão.”

Sơn Thương đã sớm chuẩn bị tốt chịu đựng Tần Cố tỉnh lại thẹn quá hoá giận, nào ngờ y vậy mà lại bày ra vẻ mặt hiền từ, trái tim già yếu thoáng yên tâm, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng lão thử thăm dò nói: “Thiếu minh chủ, các trưởng lão đã phạt Quý Duẫn quỳ trước sơn môn bảy ngày bảy đêm nhằm răn đe cảnh cáo, xin ngài khoan dung độ lượng…”

Hai chữ “Độ lượng” còn chưa kịp dứt, thanh niên trước mặt đột nhiên lộ ra vẻ hoang mang mà chớp chớp mắt.

Chỉ nghe Tần Cố chần chờ nói: “Quý Duẫn… là ai?”

Vẻ mặt Sơn Thương lập tức trở nên hoảng sợ, lão trở tay nắm lấy cổ tay Tần Cố bắt mạch, mạch tượng lưu thông hữu lực, không thấy xuất hiện triệu chứng dị thường.

Cố tình ánh mắt Tần Cố lại vô cùng thành khẩn, còn lễ phép bồi thêm một câu: “Hình như ta không nhớ được gì cả.”

Sơn Thương: “......”

Hỏng rồi, chẳng lẽ bởi vì đụng vào đầu nên khí huyết ứ động không lưu thông dẫn tới mất trí nhớ?

Thế giới đột nhiên yên ắng lạ thường, ngoài Sơn Thương đến cả hệ thống vẫn luôn nhắc nhở Tần Cố chú ý sắm vai nhân vật cũng lâm vào trầm mặc.

Tần Cố duy trì mỉm cười cùng Sơn Thương mắt to trừng mắt nhỏ.

Sơn Thương chưa bao giờ thấy Tần Cố tươi cười ấm áp như thế, đối với phán đoán của mình lại tự tin thêm vài phần, lão lập tức khom lưng hành lễ dặn dò Tần Cố rồi rời đi: “Thiếu minh chủ chớ đi lại, lão lập tức đi báo tin lành cho chư vị Tiên Minh.”

Tần Cố gật đầu, nhìn theo bước chân vội vàng của Sơn Thương đến khi bóng dáng lão biến mất.

Ngay sau đó y đột ngột đứng lên, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, động tác còn gấp gáp hơn cả Sơn Thương.

Thích ứng với cơ thể mới dễ hơn Tần Cố nghĩ rất nhiều, chỉ cần hơi niệm quyết đã có thể tạo ra công pháp, thậm chí còn nghe lời hơn cơ thể cũ của y gấp trăm lần.

Dĩ nhiên y không thật sự mất trí nhớ mà đơn giản là muốn lấy một cái cớ để Sơn Thương truyền bá tin tức ra ngoài, mục đích sao…

Đương nhiên là để đi gặp Quý Duẫn rồi.

Tần Cố theo ký ức chạy như bay tới sơn môn, chốc lát đã đến nơi, sau đó y dừng bước hai chân giẫm trên đất bằng, chỉ là hô hấp hơi loạn phải thở hổn hển mất một lúc.

Y quay đầu nhìn lại phía sau, con đường từng đi qua bị mây mù che khuất đã không còn thấy rõ.

Xuống chút nữa là sơn môn trong miệng Sơn Thương, người của năm gia tộc lớn bậc nhất Tu chân giới thường tới Ẩm Phong Các dự thính, sơn môn rộng lớn tất nhiên không phải là nơi người khác có thể đến.

Càng tới gần, tiếng người nói chuyện cuốn theo cơn gió càng trở nên to rõ hơn.

Thị lực của cơ thể này khá tốt, có thể thấy trước sơn môn có ba bóng người, hai người đứng một người quỳ, diện mạo người quỳ bị che khuất chỉ có eo lưng thẳng tắp lộ ra.

Nhưng động não ngẫm lại y lập tức biết người mình muốn tìm là ai.

Tần Cố chậm rãi bước tới.

Hai người này tu vi không cao, lại đưa lưng về phía Tần Cố cho nên bọn họ không phát hiện y đến.

Quý Duẫn trước sau vẫn cúi đầu giống như chưa hề phát hiện ra.

Cuộc đối thoại truyền vào tai Tần Cố không sót một chữ.

“Hôm qua sư đệ đắc tội thiếu minh chủ, sớm thôi sẽ không còn được ở lại Ẩm Phong Các nữa, ngươi giữ kiếm phổ cũng vô dụng chi bằng giao cho chúng ta, đổi lại chúng ta thay ngươi nói tốt vài câu trước mặt thiếu minh chủ, thế nào?”

Nằm không cũng trúng đạn Tần Cố:…

Đợi chờ, chỉ có tiếng gió rít gào.

Một tu sĩ khác cười lạnh một tiếng, từ trong tay áo móc ra một bình hồ lô: “Đúng là không biết tốt xấu, giả vờ thanh cao cho ai xem? Dù sao cũng làm đồng môn với nhau một thời gian, đây là rượu tiễn biệt, sư đệ uống xong phải cảm thấy thật hãnh diện nha.”

Nói xong gã vặn mở nắp hồ lô giơ cao qua đỉnh đầu Quý Duẫn, cổ tay vừa động rượu mạnh gay mũi bên trong nhanh chóng tràn ra trút xuống ——

Dòng nước giống như rắn độc trườn bò, lưu lại trên hồng y vệt nước uốn lượn.

Từ từ, hồng y?

Tu sĩ trừng lớn đôi mắt, như gặp quỷ mà hô to: “Thiếu, thiếu minh chủ?!”

Tu sĩ sợ tới mức mặt vàng như sáp, gã vốn dĩ không hề biết Tần Cố xuất hiện từ lúc nào nhưng rượu trên người đối phương là do gã đổ, gã chỉ biết bản thân sẽ cút còn nhanh hơn cả Quý Duẫn.

Nhưng thanh niên khiến gã run rẩy kinh hãi kia lại không có nổi giận, thái độ của y rất khác thường.

Rượu ướt nửa bên y phục tốc tí tách theo vạt áo nhỏ giọt xuống đất, nơi bị ướt dính nhẹp vào người phác họa ra đường công xuất sắc trên cơ thể thanh niên, khóe môi y gợi lên, đôi mắt đào hoa cười như không cười liếc nhìn gã tu sĩ.

Ánh mắt ấy vừa liếc qua lông toàn thân gã tu sĩ dựng đứng, không nhịn được run lập cập, bộp một tiếng quỳ xuống đất.

Tần Cố:?

Có vẻ như y vẫn còn xem nhẹ mức độ đáng sợ của mình lắm.

Y thanh thanh giọng nói, thanh âm mang theo sự uy nghiêm không thể xen ngang: “Khinh thường sỉ nhục đồng môn, ỷ thế hiếp người, vi phạm môn quy, không thể dung thứ.”

Mỗi một chữ xuất ra tuy rất nhẹ lại chứa đựng áp lực vô cùng nặng nề, tu vi áp đảo vào giờ phút này được bộc lộ vô cùng thuần thục, thời điểm Tần Cố dứt câu hai gã tu sĩ đã sớm quỳ rạp dưới đất, dáng vẻ như hận không thể trực tiếp chui vào lòng đất.

Tần Cố thấy đã răn đe đủ, thu liễm vài phần linh tức: “Đi lãnh phạt đi.”

Hai gã tu sĩ như được xá tội, vừa lăn vừa bò cút đi lãnh phạt.

Xử lý xong người không liên quan, Tần Cố xoay người.

Đột nhiên y đối diện với một đôi mắt tím đậm đến mức gần như đồng bộ với màu đen.

Suốt quá trình Tần Cố chắn rượu đến khiển trách tu sĩ, Quý Duẫn trước sau vẫn luôn không nói một lời giống như mọi chuyện đều không liên quan đến hắn.

Nhưng đôi mắt xinh đẹp này lại chứng minh rằng chủ nhân của nó luôn nhìn y chăm chú không rời.

Dù ánh mắt hai người vừa chạm đã tách ra, Tần Cố vẫn thấy rất rõ sự lạnh lẽo và sát ý nồng đậm dưới đáy mắt Quý Duẫn, lạnh đến thấu xương.

Chuyện này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Tần Cố, y làm như không phát hiện ra rồi bỗng dưng a lên một tiếng, giơ tay ôm lấy đầu —— chuẩn xác sờ vào vết thương bị băng vải quấn quanh.

Cuối cùng biểu cảm trên khuôn mặt Quý Duẫn cũng thay đổi, hắn chần chờ một lát sau đó vẫn duỗi tay đỡ lấy cơ thể lung lay sắp ngã của Tần Cố: “Tần sư huynh cẩn thận.”

Tần Cố mượn cơ hội ghé mắt đánh giá hắn, mặc dù Quý Duẫn đang đỡ y nhưng giữa mày lại hơi nhăn, hai tròng mắt nhìn thẳng khoảng đất trống phía trước.

Nếu cho hắn thêm một cơ hội nữa, có lẽ Quý Duẫn sẽ lập tức rút tay về, nói không chừng còn chê bẩn mà dùng khăn lụa lau hai cái.

Tần Cố trong lòng cười khổ: Nguyên chủ thật biết cách để lại cục diện rối rắm cho y mà.

Nhìn xem cậu đã ngược đãi Quý Duẫn thành bộ dáng gì rồi, ngay cả giả vờ thôi người ta cũng không muốn.

Thế cờ rơi vào tử cục không thể đi tiếp, hiện tại lật đổ bàn cờ mới là thượng sách.

Tần Cố lắc lắc đầu: “Đa tạ… ngươi là?”

Câu này y đã tập trong lòng vài lần, giờ phút này chữ cuối cùng y lên giọng càng làm tăng thêm sự do dự, đắn đo cho câu, chuẩn xác gãi đúng chỗ ngứa.

Quý Duẫn nhíu mày, lạnh nhạt xa cách hỏi: “Ý của sư huynh là gì?”

Lại đang định diễn trò khôi hài mới?

Tần Cố bất đắc dĩ cười khổ, vẻ mặt điềm tĩnh thành khẩn nói: “Như ngươi thấy đó, có rất nhiều chuyện.....ta không còn nhớ nữa.”

Quý Duẫn chuyển từ ánh mắt chán ghét sang tìm tòi nghiên cứu nói: “Sư huynh mất trí nhớ? Cũng thật là trùng hợp.”

Tần Cố nhạy bén bắt được ý thử lòng trong lời Quý Duẫn nói ——

Lời này kẹp dao giấu kiếm thiếu điều muốn huỵch toẹt mỉa mai thẳng mặt “Kỹ thuật diễn xuất của sư huynh tài giỏi hơn người” , nếu người đứng ở đây là nguyên chủ, bị nhân vật chính minh trào ám phúng chế nhạo một trận như thế e là cậu ta sẽ tức nổ phổi mất.

Nói nhiều sai nhiều Tần Cố làm bộ không nghe ra, y nhịn.

Hiện tại cái gì quan trọng nhất đối với y?

Đương nhiên là xác suất nhiệm vụ thành công.

Nếu tiếp tục hành động dựa theo thiết lập ban đầu của nguyên chủ thì chẳng khác gì tự mua dây buộc mình.

Y cũng không cảm thấy Quý Duẫn sẽ tin loại chuyện tà môn cũ rích như “Sư huynh ác độc ngủ một giấc đột nhiên cải tà quy chính” này.

Vì thế Tần Cố quyết định về sau sẽ sửa đổi dần những lỗi lầm ở đoạn thời gian trước, ôm đùi nhân vật chính…

Tóm lại ba chữ “Mất trí nhớ” không phải xuất ra từ miệng y là được, tình huống trước mắt nửa thật nửa giả cứ để cho Quý Duẫn tự mình đoán đi.

Miễn là mọi người đều biết đến sự thật này xác suất hoàn thành nhiệm vụ sẽ gia tăng, 0,0001 phần trăm thôi cũng là xác suất.

Tần Cố mỉm cười, Quý Duẫn mặt không cảm xúc, hai bên nhìn nhau không nói gì.

Bầu không khí xấu hổ kéo dài không lâu đã bị tiếng vỗ cánh hoá giải, một con hạc giấy vỗ cánh phành phạch từ dưới chân núi bay tới vòng quanh Tần Cố một vòng, sau đó ngừng ở bên cạnh y.

Đây là Phi Hạc tiên môn hạ tầng dùng để cầu viện các tiên môn thượng tầng, nó có thể tự động xác định vị trí của tu sĩ có tu vi cao nhất.

Phi hạc rã thành một tờ giấy nằm trong lòng bàn tay Tần Cố, một hàng chữ màu vàng hiện lên:

Khẩn cầu Ẩm Phong Các ra tay tương trợ.

Lạc khoản Thanh Tùng Khán thành Lâm An.

<<*Lạc Khoản: chữ đề tên họ, năm tháng, thơ trên tranh hoặc thư >>

Thanh Tùng Khán là một môn phái nhỏ nằm trong địa giới của Ẩm Phong Các, bọn họ nổi tiếng vì chuyên giải quyết những vụ án ma quái dị thường, chủ môn là tu sĩ kỳ Hóa Thần gần đây đang phải bế quan, chủ môn hiện tại chỉ mới ở kỳ Xuất Khiếu tu vi tương đương với Tần Cố.

Quý Duẫn hỏi: “Sư huynh, chúng ta có cần phải báo lên Tiên Minh không?”

Chưởng môn không có ở Ẩm Phong Các, mọi chuyện buộc phải giao lại cho Tần Cố xử lý.

Nguyên chủ xử lý mọi thứ trở nên rối tinh rối mù, bởi vậy Quý Duẫn chỉ trưng cầu ý kiến của Tần Cố cho có lệ, thực tế cũng không hy vọng y sẽ giải thích cái gì.

Nhưng nay đã khác xưa, Tần Cố trầm tư một lúc sau đó y bắt đầu thao tác các ngón tay.

Chỉ thấy đốt ngón tay Tần Cố hoá thành trong suốt một chút, dưới tác dụng của linh lực tờ giấy lần nữa gấp thành hình con hạc, hạc giấy dọc theo con đường từng đi qua từ từ bay đi.

Tần Cố nói: “Thanh Tùng Khán chọn Phi Hạc truyền thư cho thấy tình huống bên bọn họ đang vô cùng khẩn cấp, không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa. Tiên Minh nên biết việc này, sau đó ta sẽ nhờ trưởng lão Môn Trung báo lại cho mẫu thân, còn chúng ta vẫn nên đến đó hỏi thăm tình hình trước.”

Đây đúng là giải pháp tốt nhất lúc này, chẳng qua suy nghĩ cả hai đột nhiên không bàn mà lại trùng nhau làm ánh mắt của Quý Duẫn nhìn y lại sâu thêm vài phần.

Tần Cố lại nói: “Sư đệ, với tình trạng của ta hiện tại chỉ sợ phải cần sư đệ đồng hành cùng ta.”

Quý Duẫn không biết Tần Cố đang âm mưu chuyện gì, rõ ràng là muốn lắc đầu từ chối.

Nhưng cố tình lời nhờ vả lại rất hợp tình hợp lý khiến hắn tìm không thấy lý do từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Chuyện này cứ như vậy thống nhất xong, hai người hẹn nhau hôm sau khởi hành, Quý Duẫn không muốn phải miễn cưỡng ở thêm một giây nào nữa vì vậy hắn lập tức chắp tay từ biệt giống như né tránh ôn thần.

Tần Cố cười khổ, một thân một mình dọc theo thềm đá trở về, vừa đi y vừa hướng mắt nhìn xa xăm.

Trong đầu vang lên một tiếng “Ting”.

【 Nhiệm vụ phụ: Song Hỉ Nương Nương

Gợi ý:???

Độ khó: Với tu vi hiện tại của ngài nhiệm vụ rất khó hoàn thành 】

【 Khen thưởng: Tăng xác suất thành công của nhiệm vụ chính 】

【 Mong ngài suy xét cẩn thận có muốn nhận nhiệm vụ hay không 】

Thời điểm hạc giấy bay tới đồng thời thông báo nhiệm vụ cũng vang lên, không có giải thích càng không cho người ta thời gian thích nghi.

Âm thanh máy móc liên tục lặp lại khuyên bảo y đừng nên bí quá hoá liều nhưng đây là cơ hội duy nhất để Tần Cố cứu vãn xác suất nhiệm vụ ít ỏi cạn đáy kia.

Vì thế Tần Cố không có chút do dự đáp: “Nhận.”
      
          ~~•~~•~~•~~•~~•~~•~~•~~•

                                                      Hết chương 1

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play