Gia Phu Kiều Nhược

đoản


7 tháng


Tác giả: 风触琴鸣

Edit + beta: Tree

Tài trợ raw: Kiwi Ngọt Lịm

Giới thiệu: Ổ Ẩm Ương

Link raw: https://www.zhihu.com/question/515788289/answer/2372983379

Gia phu: cách người vợ gọi chồng, kiểu chồng nhà tôi, anh nhà tôi. “Kiều nhược” với truyện này ý chỉ nam chính vừa đẹp vừa ốm yếu nên tui giữ nguyên từ gốc, không edit gì thêm.

1.  

Ta tên Chu Giáp Giáp, Chu trong “Chu môn tửu nhục xú”* (Nơi cửa son rượu thịt ê hề)

*Một câu trong bài “Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự” của Đỗ Phủ.

Ta người cũng như tên, cha ta là thủ phủ thành Cẩm Châu, Cẩm Châu là vùng giàu có nhất Tề An quốc chỉ sau kinh đô.

Nhưng cố tình thế nào nhà ta lại là dân buôn bán, xếp hạng bét trong hàng sĩ nông công thương, quả thực tầm thường đến mức chỉ còn tiền.

Tới mức hôn sự của ta, không chỉ gói gọn trong một chữ thảm nữa rồi.

Nói đúng ra, hắn phải là ba vị hôn phu chưa cưới gả tương đối thảm.

Mối đầu tiên cha ta chọn cho ta là con trai bảo bối của nhà giàu nhất Tương Châu.

Ngày nhỏ chúng ta có từng gặp nhau đôi lần, chín bỏ làm mười tính ra cũng là thanh mai trúc mã. Kết quả, người ta hoan hỉ bước vào tuổi mười sáu, trong thành đột nhiên bùng phát ôn dịch, nhà hắn còn chưa kịp chuyển đi nơi khác, người đã đi rồi.

Khi ấy cha ta tiếc nuối lắc đầu, nói đứa nhỏ này không may.

Sau đó ông cảm thấy hẳn vì hai nhà chúng ta đều giàu quá, giàu giàu khắc nhau nên chẳng biết thế nào ông lại tìm về một thư sinh nghèo.

Ta vẫn nhớ như in trước khi người ta vào trường thi, cha ta còn hưng phấn thảo luận với hắn sau khi đỗ Trạng nguyên sẽ làm này làm kia, thậm chí còn ép ta phải tự mình làm một bữa cơm cho hắn.   

Kết quả hắn không đỗ, sau khi thi rớt còn nghĩ quẩn, đâm đầu nhảy thẳng xuống một cái giếng ở ngoại ô.

Cái khác thì ta không biết, dù sao ta chắc chắn không phải vì hắn ăn cơm ta nấu bị tiêu chảy nên mới thi rớt đâu.

Cha ta lại nghĩ ngợi, cảm thấy thư sinh kia yếu đuối, không chịu được trắc trở, mài giũa nên sau vài ngày chọn tới chọn lui, cha mới tìm được cho ta vị hôn phu thứ ba.

… Là một người góa vợ, vợ hắn hẹo rồi.

Nhìn cha ta chuộc tiểu thiếp thứ mười bốn từ lầu xanh về, ta cảm thấy chắc chắn ổng tinh trùng lên não, bị điên rồi.

Lão già kia hơn ta những mười sáu tuổi, con gái lão còn đang chuẩn bị lấy chồng đến nơi kia, cha ta nghĩ thế nào lại muốn gả ta đi làm mẹ kế người ta??

Nói văn nói hoa thì là người ta góa vợ nhưng vẫn câu được cái mỏ vàng cho con gái đấy còn gì, đáng giá!

Ta nghĩ, cái đức hạnh này chẳng phải là anh em cùng cha khác ông nội với cha ta sao, sao ông ấy không tự đi mà gả?

Cũng may, cuối cùng ta chẳng phải phản kháng nhiều vì lão già kia đã bị đứa con gái chuẩn bị bỏ nhà theo trai chọc tức chết.

Quá nguy, quá…

Ta còn chưa kịp thở nốt ra chữ “hiểm” thì Tiểu Thúy lại đột ngột xông vào phòng, lo lắng hô lên: “Tiểu thư, không xong rồi, lão gia lại chọn mối cho người rồi!”

“Định mệnh, vẫn còn người dám lấy ta á? Chẳng lẽ đây chính là có tiền có thể xui quỷ khiến ma sao?”

Ta khó tin nhìn qua, cắn miếng bánh bao nhân đậu trong tay, nuốt xuống rồi ta mới thoáng lấy lại sự bình tĩnh.

Vì cơ sự của ba vị hôn phu trước đó nên bây giờ mười dặm tám thôn đều đôn ta “khắc chồng”, cha ta hẳn cũng vất vả lắm mới tìm được người tiếp theo.

“Hơn nữa lai lịch còn không nhỏ cơ!” Tiểu Thúy dùng sức gật đầu hai cái, ra vẻ thần bí nhỏ giọng nói.

Ta biểu thị vô cùng khinh thường: “Xem cái bộ dạng chưa nhìn thấy sự đời bao giờ của em kìa.”

Nhưng…

Vị hôn phu thứ tư lần này cha ta tìm cho ta, đúng là không tầm thường thật!

Con trai trưởng của Đoan Dương Trưởng Công chúa đã qua đời và Nghĩa Vũ Hầu, cháu ngoại ruột thịt của đương kim Thánh thượng… vị tiểu Hầu gia chưa biết có sống qua nổi tuổi hai mươi không.

Mối này đủ khiến Chu gia nhà ta chuyển mình biến thành Hoàng thương* trên cành cao, hơn nữa mối này còn là do Hầu phủ chủ động cầm Thánh chỉ tứ hôn tìm tới, chẳng lẽ bọn họ không sợ ta tiễn tiểu Hầu gia lên đường cho sớm chợ à?

*Hoàng thương: danh hiệu được Hoàng Đế ngự phong, được bổ nhiệm quản lý công việc kinh doanh đại biểu cho hoàng thất, có thân phận chính thức (tóm lược từ Baidu).

2.

“Cha, cha nói xem rốt cuộc Hầu phủ nhìn trúng nhà mình chỗ nào được nhỉ?” Ta lo trái nghĩ phải mà vẫn không hiểu nên trước khi ta lên đường lấy chồng, phải tổ chức hội nghị gia đình một lần.

Người cha không đáng tin cậy của ta đắc ý xoa cái bụng tròn trịa của mình: “Chắc là vì uy danh của ông đây vang xa…”

Đám thiếp của cha lập tức bật đôi mắt long lanh nhìn ổng đầu sùng bái.

“Vậy tự cha đi mà gả.” Ta lườm một cái, cắt ngang bọn họ chồng hiền thiếp thảo.

“Con gái đừng nóng mà, con yên tâm đi, con là con gái yêu yêu của cha, chả nhẽ cha lại bán đứng con?” Cha ta giơ tay ra hiệu với ta, còn nháy mắt rồi nói: “Cha chuẩn bị cho con ngần này của hồi môn!”

“Con không hứng thú với tiền… cha thêm chút đi, kinh thành vật giá cao.” Ta thở dài, muộn phiền vô cùng: “Hơn nữa tiểu Hầu gia ốm yếu kia cũng là cái hố tiêu tiền, con gái cha gả đi còn phải ngày ngày hầu hạ hắn…”

Chờ đã, hầu hạ hắn?

Vậy thì không được.

Ta kéo Tiểu Thúy lại: “Thúy Nhi à, em nhớ kỹ cho ta, từ bây giờ tiểu thư nhà em là người yếu đuối không biết làm gì hết.”

Tiểu Thúy khó hiểu: “Dạ, nhưng mà tiểu thư ngày nào cũng một bữa ba bát cơm bốn cái bánh, nhìn thế nào cũng không dính tới chữ yếu đuối mà ạ?”

Thái độ của ta rất kiên quyết, cứ thế, tới ngày thành thân, sau một phen Tiểu Thúy biện luận với ma ma quản sự của Hầu phủ, ta đã được đặc tả thành người đi hai bước thôi cũng té xỉu. 

Tới phút cuối, giữa sảnh chính Hầu phủ, một bầy hoàng thân quốc thích, con ông cháu cha vây quanh hai con gà trống nhìn chúng nó bái đường thành thân.

Còn ta, người yếu đuối bất lực, cùng vị người trong cuộc còn lại cũng ốm yếu không chịu được vất vả đã được đưa vào động phòng từ sớm.

Vào phòng tân hôn, ây, làm gì giờ?

Ta vén khăn tân nương lên, đối mặt với gậy ngọc như ý hắn đưa qua.

“Trông cái này không tệ, kiếm đâu ra thế?” Ta cười gượng, sau đó vô cùng thuận tay cầm lấy gậy như ý kia, làm bộ ngắm nghía.

Hắn nói: “Khụ khụ khụ… Khụ khụ… Đây là, khụ khụ… đồ gia phụ cất giữ.”

Nhìn tiểu Hầu gia với gương mặt tái nhợt, ta vội vàng để ngọc như ý qua một bên, vỗ lưng thông khí cho hắn: “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, chàng đừng thổ huyết bừa đấy!”

“Xin, xin lỗi.” Hắn yếu ớt cười với ta một tiếng: “Nghe ma ma nói, nàng tên Chu Chân Chân* đúng không?”

*Chu Chân Chân (朱脚脚), “Chân” này phát âm là “jiǎo”, có nghĩa “bàn chân” nên nghe hơi kỳ.

“Hả?” Ta không chút hình tượng làm ra gương mặt người da đen đầu đầy hỏi chấm: “Ma ma của chàng hẳn nói giọng địa phương rồi.” 

“Ta cũng cảm thấy vậy, nên hẳn là… Chu Kiều Kiều* đúng không?” Hắn lại hiếu kỳ hỏi.

*Chu Kiều Kiều (朱娇娇), chữ “Kiều” (yêu kiều, xinh đẹp) phát âm là “jiāo”, gần giống chữ “Chân” phía trên.

“Là Giáp Giáp, Giáp trong hoa màu ngoài ruộng rất giàu rất phì nhiêu, giàu bậc nhất*.” Ta giơ tay, khua khua múa múa với hắn. 

*Chữ “Giáp” phát âm là “jiǎ”, nguyên văn là “庄稼田里面富到流油的那个甲”, tui diễn đạt lại theo ý hiểu vì đoạn “庄稼田里面富到流油” không có chữ “甲” trong tên của nữ chính, từ này có một nghĩa là “bậc nhất, hạng nhất”, nên tui đang hiểu tên bả theo kiểu nhất trong ruộng nhà này giàu bậc nhất.

“Được, Kiều Kiều khụ khụ… khụ khụ khụ…”

Ta hít vào rồi lại hít vào, kìm lại xúc động muốn vỗ chết hắn.

“Ta tên Hoa Hành Quân, nàng có thể gọi ta khụ khụ khụ…”

Ta cười tủm tỉm ngắt lời hắn: “Phu quân, chàng đừng nói nữa, ta sợ.”

Hắn cứ khụ khụ như này tiếp, ta sợ ta sẽ thành quả phụ thật mất.

Thế là đêm tân hôn, tân nương tân lang trao đổi với nhau được cái tên xong, không biết phải làm gì tiếp theo.

… Đêm thành thân này, sao không giống trong thoại bản ta từng đọc gì ráo?

Hay là, ta hầu hạ hắn đi ngủ hở?

3.

Khi ta đang rơi vào sự trầm tư, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Ma ma đứng ngoài cửa phá tan bầu không khí, nhắc nhở: “Thiếu phu nhân, thiếu gia phải uống thuốc, thuốc để trên bàn ạ.”

Tiểu Thúy chưa quên thiết lập nhân vật của ta, cũng không cam lòng nói theo: “Thiếu phu nhân, ta không mang thuốc tới, người uống ké thiếu gia đi ạ!”

Ta: “…”

Hoa Hành Quân dựa ở đầu giường mỉm cười nhìn ta, trông mỹ nhân ốm yếu đẹp đáo để.

Ta hết cách, đành phải xách váy đi qua bưng chén thuốc kia lên: “Nào, đại lang, uống thuốc nào.”

Lúc ta nói hết câu, ta thấy rõ vành môi hắn chạm tới miệng bát thuốc hơi cứng lại.

Uống thuốc xong, hẳn cũng đã tiến hành xong quy trình rồi.

Ta nhìn trong phòng một lượt, thầm nghĩ ta hẳn nên quan tâm rộng lượng cho hắn ngủ trên giường ta hay khóc lóc om sòm lăn lộn tiễn hắn ra giường con đây?

Trên chiếc giường con chỉ có một lớp đệm mỏng, nhìn thôi cũng biết nằm rất cứng, khác hẳn với chiếc giường ta đang ngồi bây giờ. Nhưng trông hắn thế này, nếu cho hắn ngủ giường con có khi nào giữa cơn mơ hắn bỏ nhà theo hắc bạch vô thường không?

Chẳng nhẽ chúng ta phải ngủ chung?

Buồn cười, từ nhỏ cha đã dạy ta, giường mình nằm làm gì có chuyện cho đứa khác ngủ ké.

Căn phòng vì sự im lặng của hai chúng ta trở nên tĩnh mịch vô cùng, ta thì đang chìm sâu giữa sự lựa chọn gian nan rằng mình nên ngủ giường to hay giường con, hoàn toàn không chú ý tới tiếng hít thở của người bên cạnh càng lúc càng nặng nề.

Mãi tới khi bàn tay nóng ấm của hắn nắm lấy tay ta.

“Ngươi làm gì thế?!” Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, vô thức muốn nhảy dựng lên nhưng bàn tay của cọng cây ốm yếu Hoa Hành Quân lúc này lại khỏe đáo để, giữ lấy ta như gọng kìm vậy.

“Thuốc kia có vấn đề, nàng giúp ta với.” Giọng hắn đã hơi khàn đi.

Yết hầu Hoa Hành Quân động đậy, ta cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

Toang rồi, mày là tiểu thư rụt rè vừa lấy chồng, sao hiểu mấy cái này nhanh thế?!

“Không hay đâu phu quân, nhỡ đâu lúc đó chết dưới mẫu đơn…” Ta làm bộ do dự vê tay, thật ra điều ta lo lắng nhất chỉ là hắn có sức để nằm trên hay không thôi.

“Kiều Kiều, giúp ta đi.”

Không nhịn nổi nữa rồi.

Ta đi qua thổi tắt ánh nến trên bàn sau đó xoay người đặt chồng mình lên giường, vừa tháo thắt lưng của hắn vừa mềm giọng dụ dỗ: “Nếu có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với ta, nghe không?”

“Chờ đã.” Hoa Hành Quân giữ tay ta lại, thở hổn hển hỏi: “Ta nhớ ma ma có nói, phu nhân yếu ớt không thể tự lo cho mình?”

Chết dưới mẫu đơn thành ma cũng phong lưu, giờ ai thèm quan tâm cái này làm gì?

Ta buông màn lụa mỏng xuống, che đi cảnh xuân ngập tràn.

4.

Cha, niềm vui của cha, con lĩnh ngộ rồi!

Không biết có phải vì ta nằm trên hay không mà hôm sau ta vẫn khỏe re, thậm chí còn cảm thấy nay ăn thêm được hai bát cơm lận.

Trái lại, tiểu Hầu gia nằm dưới trông hắn không ổn lắm.

“Hay mình ta đi dâng trà*, dù sao cũng không có quy định bắt buộc phải có phu quân đi cùng.” Ta lo lắng nhìn Hoa Hành Quân, bắt đầu hối hận đêm qua không nên lăn lộn hắn như thế.

*Sau đêm tân hôn, tân lang dẫn tân nương dâng trà (kính trà) cha mẹ chồng để tỏ lòng biết ơn. 

“Ta không sao nhưng nàng vừa gả về đây, không ở cạnh nàng ta không yên lòng.” Hắn dịu dàng cầm lấy tay ta rồi nói.

Trời giữa hè hắn vẫn phải khoác thêm áo khoác phòng lạnh, dù vậy vẫn kiên trì muốn theo ta đi dâng trà cha mẹ chồng.

Ta cũng hiểu ý hắn, dù sao Chu gia cũng chỉ là thương nhân, dù có tiền đi nữa thì vẫn bị trên dưới Hầu phủ xem thường, nếu không có hắn ở bên chỉ sợ trà này ta khó dâng cho người ta được.

Dù phụ thân của Hoa Hành Quân đứng hàng nhất phẩm nhưng chỉ là một Hầu gia nhàn tản không có thực quyền. Nghe nói ngày thường ông thích luyện đan, chơi chim, còn cả tranh chữ đồ cổ giá trị không sưu tầm từ khắp nơi.

Ông phát huy hai chữ “nhàn tản” xuất sắc vô cùng, hôn sự của con trai cũng không để trong lòng, nghe nói mối hôn sự với Chu gia này mãi tới khi có thánh chỉ ông mới hay tin.

Còn mẹ kế của Hoa Hành Quân cũng chính là em gái của Đoan Dương Trưởng Công chúa đã mất, là người phụ nữ có tính cách hoàn toàn trái ngược với chị mình.

Dù ta chưa từng được gặp bà ấy nhưng nghe nói vị Hầu phu nhân vì có xuất thân hoàng thất, hơn nữa còn là em gái Hoàng Đế nên rất xem trọng tôn ti dòng dõi.

Vậy vì sao bà ấy lại đi xin mối hôn sự này?

Nhất thời ta không hiểu nổi nhưng sau khi dâng trà xong, ta liền đoán được một hai.

Hầu phu nhân không hài lòng về ta là chuyện đơn giản tới mức dùng đầu ngón chân cũng nhìn ra được, Hầu gia bên cạnh đã uống ba chén trà rồi còn bà ấy thì lúc chê nguội lúc che nóng, làm lố quá nửa canh giờ vẫn không uống.

Cuối cùng nể mặt Hoa Hành Quân, bà ấy mới miễn cưỡng chịu nhấp một ngụm trà.

Vì một ngụm trà của bà ấy, ta quỳ rất lâu, tay còn bị bỏng nổi cả mụn nước.

“Mẹ kế của chàng đúng là khó hầu hạ.” Ta vừa về tới phòng liền ngồi phịch trên , mệt tới mức không muốn động đậy.

“Dù sao bà ấy cũng là dì ta, gả về đây cũng rất quan tâm ta, coi ta như con đẻ.” Hoa Hành Quân mỉm cười rồi dặn dò người hầu lấy thuốc mỡ ra thoa tay cho ta.

“Mà nói mới nhớ, chàng cũng là cháu ruột Hoàng Đế, tối qua ai lại dám bỏ loại thuốc kia trong thuốc của chàng?” Ta cứ thế vắt tay lên đùi hắn, không hề cảm thấy để một tên ma ốm thoa thuốc cho mình có gì sai sai.

Hoa Hành Quân không trả lời ta, ta tiếp tục lầm bầm: “Thân thể chàng đã yếu ớt còn bỏ loại thuốc này, không sợ chơi chết người à… Đúng rồi, không phải mẹ kế đều tâm địa độc ác à? Chàng lại nói bà ấy rất tốt với chàng, nếu bà ấy thật sự tốt với chàng sao lại chọn cho chàng một cô nương khắc chồng như ta làm vợ…”

“Kiều Kiều, đừng nói thế.” Hoa Hành Quân vốn đang cẩn thận thoa thuốc cho ta, nghe ta nói vậy chợt ngắt lời ta.

“Xin lỗi, do hôm nay ta hơi không vui…” Ta cũng kịp nhận ra mình vừa nói  gì, vội vàng đứng dậy muốn giải thích với hắn.

“Ta muốn nói, nàng đừng nói bản thân như vậy.” Hoa Hành Quân đóng nắp thuốc mỡ lại, dùng mu bàn tay sạch sẽ, lành lạnh dàn bên mặt ta, hắn cười nhạt: “Khắc chồng gì chứ? Vi phu vẫn khỏe đây mà?”

Ta nhớ lại trải nghiệm đêm qua của hắn, trông như sắp hạ huyệt được nửa người rồi ấy, chỉ cười ha ha không đồng tình.

4.

Nhưng cả nhà ơi, ta không muốn nói gì khác, chỉ muốn nói đầu bếp Hầu phủ quá đỉnh luôn!

Ban đầu ta tưởng rằng, sau khi gả tới đây sẽ phải ngày ba bữa cháo loãng nấu cẩu kỷ theo Hoa Hành Quân, bởi vì còn cố ý nhét mấy đầu bếp vào của hồi môn. Không ngờ hắn lại để người làm đồ ăn riêng cho ta, khiến đám đầu bếp ta mang tới chẳng có tí đất dụng võ nào.

Nhìn bàn ăn toàn món ngon, ma ma nhỏ giọng hỏi: “Cô chắc chắn thiếu phu nhân là người ốm yếu nhiều bệnh, trước kia ở nhà uống sương qua ngày?”

Tiểu Thúy chột dạ họ nhẹ một tiếng: “Chắc vì tiểu Hầu gia nhà ma ma ngài ấy… vượng thê.”

“Kia là gà bách hoa Giang Nam sao?” Ta bỏ chân giò ngâm tương gặp nham nhỏ trong tay xuống, liếc mắt nhìn chén chồng.

Trong chén hắn có một cái đùi gà, hai nha hoàn đang dùng đũa và kéo cắt nhỏ thịt gà thành sợi rồi bày từng sợi ngay ngắn ra đĩa.

“Ừm, nàng cũng thử chút đi.” Hoa Hành Quân ra hiệu cho người hầu bưng đĩa gà chưa động một tí nào tới trước mặt ta.

Ta nhìn hắn cầm đũa ngọc, thong thả gắp sợi gà cho vào chén cháo, rồi lại dùng thìa múc lên, chầm chậm ăn cháo.

Rồi ta lại cúi đầu nhìn hai bàn tay bóng nhẫy của mình.

Được rồi, quả nhiên ăn như này vẫn ngon hơn tí.

Lúc ta ăn cơm ta rất tập trung, ăn cũng nhiều. Hoa Hành Quân thì mỗi bữa chỉ ăn một chén cháo nhỏ nên sau khi hắn ăn hết cháo của mình, thường thích tay chống đầu, miệng cười, mắt cong cong nhìn ta ăn.

Một người nghiêm túc dùng bữa bực này như ta cũng bị hắn nhìn chằm chằm tới mức xấu hổ.

Thân thể của hắn không khỏe, gần như chẳng ra khỏi nhà bao giờ. Mà ta lại thích chạy khắp nơi nên mỗi lần về đều bị hắn kéo qua để nghe ta kể chuyện ở bên ngoài.

Ta hơi khó chịu, một đại nam nhân sao lại thích nghe mấy chuyện náo nhiệt, dưa lê dưa cà thế chứ?

Người hầu trong viện Hoa Hành Quân cũng rất dễ chịu với ta vì ta lắm tiền nhiều của, tiền ta thường đôi khi còn nhiều hơn cả tháng tiền lương của họ.

Tóm lại, sau khi ta gả qua đây, ngoài mẹ chồng hở tí gây chuyện ra, cuộc sống cũng không khác khi ở Cẩm Châu là bao.

Nhưng mẹ chồng rất thích vạch lá tìm sâu!

Ta không biết đọc sổ sách, bà ấy liền kéo một mình ta đi kiểm tra, nói ta không có dáng vẻ của chủ mẫu Hầu phủ tương lai nên có, phạt ta quỳ ở Phật đường hai tháng.

Ta tủi thân không biết nói với ai, lửa giận gần như đều xả hết lên Hoa Hành Quân.

Ta vẫn nhớ đêm đó ta ném chén rượu đi, khóc trong lòng hắn cả đêm đòi về nhà, ngày hôm sau ta vẫn đau đầu, hắn không nói gì cứ thế kéo ta học cách đọc sổ sách.

Hầu phu nhân lại sai người tới gọi ta qua, lần này Hoa Hành Quân đi thay ta.

Hắn lê thân thể ốm đau bệnh tật kia một thân một mình đi tìm mẹ kế vì ta.

Ấy là lần thứ hai ta khóc từ khi gả tới đây.

5.

Hoa Hành Quân đi đã lâu nhưng không thấy về, ta gạt nước mắt định đi tìm hắn thì bị thị vệ của hắn cản lại: “Thiếu phu nhân, chủ nhân nói có vài việc hãy để ngài ấy đích thân giải quyết, xin ngài hãy tin tưởng ngài ấy.”

Tất nhiên là ta tin hắn, nhưng ta vẫn lo cho hắn.

Bệnh của Hoa Hành Quân đã cho mời danh y khắp thiên hạ khám, không biết đã bỏ ra bao nhiêu tiền của để bồi dưỡng thân thể nhưng qua nhiều năm vẫn không thấy khá hơn, trái lại còn càng lúc càng nặng thêm.

Chuyện này ta đã hoài nghi từ lâu, cũng đã cẩn thận xem xét đồ mỗi lần Hầu phu nhân đưa tới nhưng đều không phát hiện ra vấn đề gì.

Hầu phu nhân tái giá về đây chỉ có một đứa con trai chết yểu, hiện giờ trên dưới Hầu phủ chỉ có độc một người con là Hoa Hành Quân, chẳng lẽ bà ta muốn cho Hoa gia tuyệt hậu sao?

Ta nhíu mày đi qua đi lại trong sân, Tiểu Thúy rên rẩm: “Ôi phu nhân à, người đừng đi nữa, nô tỳ muốn chóng mặt luôn rồi!”

“Em ngồi một chỗ chóng cái gì… chờ đã!”

Ta dừng bước, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm lạ kỳ, lần theo mùi thơm hồi lâu mới phát hiện ra mùi này bắt nguồn từ một góc hẻo lánh trong vườn.

Tiểu Thúy lơ ngơ hỏi: “Tiểu thư, có vấn đề gì sao ạ?”

“Tiểu Thúy, em còn nhớ gà bách hoa Giang Nam không?”

“Em nhớ ạ, trước kia chúng ta ở Cẩm Châu cũng thường xuyên ăn, nhưng hình như mấy đầu bếp không thích làm món này cho lắm, lần nào làm cũng phàn nàn rất nhiều.”

Ta híp mắt, nhìn một khóm hoa chằm chằm: “Phải, vì nấu món này cần dùng một loài hoa, hoa Dạ Hương. Hoa Dạ Hương có công dụng thanh lọc gan, tốt cho mắt nhưng hương hoa lại có hại cho thân thể người, đặc biệt là vào ban đêm khi hương hoa nồng nhất.”

Tiểu Thúy không biết hoa Dạ Hương nhưng lại hiểu ánh mắt của ta.

“A, chỗ này chẳng phải ngay trước phòng ngủ của người và cô gia sao ạ? Hoa này chỉ để ngắm sao lại cố ý trồng ngay cạnh cửa sổ.” Tiểu Thúy hiểu ý ta.

“Tiểu Thúy, em đi hỏi ma ma quản lý hoa cỏ… à không em trực tiếp đến hỏi nhũ mẫu của cô gia đi, hỏi xem mấy khóm hoa Dạ Hương này là ai đưa tới.”

Ta vừa nhỏ giọng nói với nàng, vừa tiến lên, rón rén ngắt hết sạch mấy bông hoa trắng trong bụi hoa kia.

Tới đêm, ta kéo Hoa Hành Quân lên giường, lặng lẽ nói với hắn chuyện này.

“Thật ra nàng không nên đi hỏi nhũ mẫu.” Hoa Hành Quân nói.

Ta giật mình, cau mày: “Vậy trong viện của chàng…”

“Ngoài thị vệ mẹ ruột để lại cho ta, không tin được ai hết.”

“Vậy chẳng phải ta đánh rắn động cỏ rồi sao.” Ta vừa nóng ruột vừa hối hận, lòng cũng nhoi nhói vì người trước mặt.

Vốn thân thể hắn đã không tốt mà người xung quanh còn muốn hại hắn, ngày ngày chỉ có thể sống dưới sự giám thị…

“Không sao, ta quen rồi. Huống hồ Kiều Kiều lo lắng cho ta như vậy, ta rất vui.”

Hoa Hành Quân cười yếu ớt, đưa tay vén lọn tóc rối lòa xòa trên trán ra sau vành tai nóng hổi của ta.

“Đúng rồi, sáng nay chàng đi lâu quá, bà ấy không làm gì chàng chứ?” Ta chợt nghĩ tới.

“Ta đã nói với dì mấy câu rồi, sau này hẳn bà sẽ không làm khó nàng nữa.” Hoa Hành Quân nắm chặt tay ta, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

Ta lại sốt ruột nói: “Làm khó ta có là gì? Đừng xuống tay với chàng mới là chuyện quan trọng nhất!”

“Bà ấy không làm hại ta đâu. Ta đã cho người điều tra hoa Dạ Hương từ sớm rồi, ấy là bút tích của Hoa Sùng An.”

Hoa Sùng An? Sao cái tên này…

Hoa Hành Quân lại bắt đầu ho, ta vội vàng vỗ lưng cho hắn, bỗng trong chớp mắt ta chợt nhận ra: “Khoan đã! Đấy chẳng phải cha chàng sao?!”

6.

Nghĩa Vũ Hầu Hoa Sùng An, vốn là một thường dân, sau này đi thi đỗ tiến sĩ, Đoan Dương Trưởng Công chúa cảm mến người này ngay từ lần đầu gặp mặt, nhất quyết muốn gả cho ông.

Ngày ấy mỹ nhân xứng tài tử, trở thành một đoạn giai thoại trong kinh thành.

Tiếc thay mấy năm sau Đoan Dương Trưởng Công chúa vì bệnh tật lìa đời, để lại đứa con mới bảy tám tuổi cũng bệnh tật triền miên, thân thể càng lúc càng yếu dần.

Hoàng Đế thương đứa cháu ruột, cũng nể mặt em gái nên không lâu sau phong Hoa Sùng An tước Hầu nhất phẩm, thậm chí còn gả người em khác là Tấn Dương Trưởng Công chúa cho ông làm vợ kế.

Những năm qua, dù ông ta sống cuộc sống thảnh thơi, thi thoảng mới hỏi tới bệnh tình của Hoa Hành Quân nhưng ai ai cũng chỉ cho rằng ông ta là một người cha ngại thể hiện tình cảm, không một ai hoài nghi ông ta có vấn đề.

Nhưng Hoa Hành Quân lại nói “từ sớm”?

Chẳng lẽ hắn đã biết cha ruột muốn hại chết mình từ lâu rồi sao?

Nên khi ta nghi ngờ Hầu phu nhân hắn mới biểu hiện lạnh nhạt như vậy.

Nhưng vì cớ gì chứ?

Vì cớ gì mà Hoa Hầu gia lại muốn ra tay với đứa con độc nhất của mình?

Ta nghĩ ngợi mấy ngày vẫn không nghĩ ra nổi, Hoa Hành Quân lại chỉ bảo ta đừng để ý nhiều, hắn sẽ xử lý tốt mọi chuyện.

Ta luôn làm cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy nhưng ta không biết vấn đề nằm ở đâu hẳn là vì ta chưa tiếp xúc nhiều với Hoa Hầu gia.

Gả tới đây đã nửa năm nhưng chỉ những dịp như gia yến ta mới thấy mặt cha chồng, tới giờ số câu nói giữa chúng ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Khi ta đang trăn trở nên làm thế nào để nhìn thấu người cha chồng này thêm chút thì tự nhiên lại có cơ hội chủ động tìm tới cửa.

Ngày mai là sinh nhật của Tam Hoàng tử, yến tiệc có mời phủ Nghĩa Vũ Hầu.

Tất nhiên Hoa Hành Quân không yên tâm để ta đi nhưng ta kiên quyết muốn đi, hắn không cản được ta nên chỉ đành miễn cưỡng đồng ý: “Nàng và mẫu thân ngồi ở bàn nữ quyến, bà ấy là người thông minh, nếu có chuyện gì, nàng có thể tìm bà ấy hỗ trợ.”

“Sinh nhật Hoàng tử, bao nhiêu quan lại quyền quý có mặt trên bàn tiệc, xảy ra chuyện gì được nào?” Ta cười khẽ ôm lấy mặt hắn hôn một cái: “Chàng mới cần chú ý, lúc ta không ở đây, ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn đi ngủ, ta sẽ về sớm thôi.”

Dường như Hoa Hành Quân ngây ra vì nụ hôn bất ngờ của ta, mấy lời vẫn muốn dặn dò im bặt, ta lập tức thừa cơ chạy đi.

Hầu phu nhân cũng không tình nguyện dẫn ta theo cho lắm nhưng dù sao ta cũng là thiếu phu nhân, là chủ mẫu tương lai, sớm muộn gì ta cũng phải đại diện cho Hầu phủ ra ngoài gặp những quý phu nhân khác.

Bà ấy đích thân hạ cố tới viện ta một chuyến, chỉ đạo ta nên ăn diện thế nào cho thỏa đáng còn bảo ta diễn luyện nói lời chúc như thế nào cho đoan trang trước mặt bà ấy mười mấy lần.

Nghe nói vì Tam Hoàng tử cưới đích nữ nhà Lễ bộ Thị lang, nữ tử kia là công nương có phong thái lễ nghi có một không hai trong kinh, mẹ chồng ta còn từng nhìn trúng nàng.

Bây giờ người được cưới về lại là ta, con gái thương nhân người đầy mùi tiền nên bà ấy mới nuốt cục tức không trôi, nhất định phải lấy lại thể diện cho mình.

Trời ạ, danh gia vọng tộc ganh đua bì tị nhau nhàm chán thật đấy.

7.

Tam Hoàng tử không phải vị Hoàng tử được ưu ái, con gái Lễ bộ Thị lang cũng không thể thu hút sự chú ý được bằng con Tướng quân, con Thừa tướng.

Nhưng Hoa Sùng An bình thường không đi dự tiệc bao giờ nay lại chủ động nhận thiếp mời khiến người ta không nghi không được.

“Người ngồi cạnh Tấn Dương cô mẫu hẳn là đệ muội đúng không? Gả về đây cũng được nửa năm rồi mà đây mới là lần đầu ta được gặp đấy!”

Trên yến tiệc, Tam Hoàng tử phi chỉ mặt gọi tên ta, ta không thể làm gì khác hơn là đặt đũa xuống bước ra khỏi hàng hành lễ với nàng ấy.

“Nào nào, người một nhà cả, khách khí với ta làm gì?” Nàng ấy xua tay, trang nhã lộng lẫy, giọng nói cũng nhẹ nhàng uyển chuyển: “Nghe nói đệ muội là người Cẩm Châu, Cẩm Châu cách kinh thành khá xa, chẳng hay nhà đệ muội làm nghề gì?”

Nàng ta cố ý.

Ta và Hoa Hành Quân được Thánh thượng tứ hôn, khi ta gả tới đây cả kinh thành bàn tàn xôn xao, sao nàng ta lại không biết được?

Giờ lại lôi chuyện này ra hỏi trước mặt bao thiên kim danh môn ngồi đây, rõ ràng là nàng ta muốn làm ta mất mặt.

“Chu gia được thánh ân quan tâm, chỉ là chức quan nhỏ buôn bán ít muối ít sắt, phiền Tam Hoàng phi nhớ nhung.” Ta còn đang cân nhắc nên dùng từ thế nào, Hầu phu nhân ở cạnh đã bình tĩnh trả lời xong xuôi.

“Cô mẫu thế này lại hóa xa cách quá.” Tam Hoàng tử phi giật mình, nàng ta hiển nhiên không ngờ tới mẹ chồng ta sẽ nói đỡ cho ta, mà nàng ta lại chẳng đắc tội nổi vị Trưởng Công chúa này, vội vàng bù lại bằng khuôn mặt tươi cười: “Xem này, đều tại ta quanh quẩn khuê phòng đâm nông cạn, ta tự phạt một chén rượu xin lỗi đệ muội trước.”

Nàng ta nói rồi giơ ly rượu lên, ngay sau đó liền có nha hoàn bước tới rót rượu cho ta.

Bảo tự phạt kia mà?

Kéo ta vào làm gì??

Nhưng chén rượu này của nàng ta có mục đích khác hay không thì ta đều không thể uống được.

“Sao vậy, đệ muội không muốn uống ly rượu tha thứ cho tẩu tử sao?” Tam Hoàng tử phi nhíu mày, giọng điệu cũng không còn khách khí như trước.

Ta nói: “Thiếp thân không dám, chỉ là hôm nay… thiếp không tiện lắm.”

“Sao lại không tiện, nhấp một ngụm thôi cũng được mà? Ít nhiều gì cũng phải nể mặt chị chứ!” Tam Hoàng tử phi cho rằng ta đang lấy nguyệt sự làm cái cơ, che miệng mỉm cười.

Nàng ta quyết tâm muốn ta phải uống ly rượu này bằng được, may mà ta đã có chuẩn bị từ trước: “Hoàng tẩu có lệnh, thiếp nào dám không nghe. Nhưng trước khi ra khỏi phủ, đại phu đã dặn đi dặn lại rằng có mang phải tránh rượu nên thiếp mới…”

“Có mang?!”

Không chỉ mình nàng ta mà tất cả nữ quyến đều kinh ngạc nhìn về phía ta.

Ai cũng biết Hoa tiểu Hầu gia là con ma ốm đi hai bước cũng thở gấp nửa ngày nên đoán chừng người người đều cảm thấy ta gả về đây sẽ khuê phòng vắng vẻ cô liêu.

Ta làm bộ ngượng ngùng giải thích: “Thật không dám giấu, sau khi thiếp thân tới Hầu phủ, thân thể phu quân ngày một khá hơn, ít nhiều gì cũng có nhu cầu với phương diện kia.”

“À… thì, thì ra là thế, vậy đệ muội mau về chỗ nghỉ ngơi đi.”

Ta được Tiểu Thúy đỡ quay về chỗ ngồi, chậm rãi như liễu rủ trong gió.

Vừa ngồi xuống, Tấn Dương Trưởng Công chúa đã kín đáo nhỏ giọng hỏi ta: “Chuyện là thế nào? Bản cung nghe nói hôm qua Quân Nhi mới nôn ra máu.”

Ta cũng hết cách rồi, đây là kế hèn để tránh rượu thôi.  

Sau khi tiệc tối kết thúc, Trưởng Công chúa bị Tam Hoàng tử mời gặp mặt riêng, ta vốn nên đợi bà ấy rồi cùng nhau hồi phủ nhưng Hoa Sùng An lại bảo ta ra hậu viện tìm ông ta.

Hơn nữa còn là một mình ta đi.

Ông ta nghĩ ta ngu à?

Trời tối người yên như này, cha chồng và con dâu ở hậu viện nhà khác… vậy nên ta nhất định phải dắt Tiểu Thúy theo!

8.

“Thúy Nhi à, em cũng nhặt cái gì đấy vừa tay đi, tới lúc đó cứ yên tâm lớn mật động thủ theo ta là được, xảy ra chuyện gì có cô gia chịu trách nhiệm thay mà!”

Ta ang áng trọng lượng nhánh cây trong tay, cảm thấy vừa hồi hộp lại vừa kích thích.

“Thiếu phu nhân cứ yên tâm, nô tỳ chuẩn bị xong từ lâu rồi!” Tiểu Thúy cho ta thò “vũ khí” của nàng cho ta xem, không biết cô nhóc thối này rút được cái cán chổi ở đâu ta, trông còn cứng rắn hữu dụng hơn của ta nhiều.

“Được rồi, lát nữa em đánh tiên phong, ta đánh phối hợp với em!” Ta vỗ vỗ vai nàng rồi lùi ra sau lưng nàng.

Hai chúng ta ngươi một lời ta một câu cổ vũ lòng dũng cảm của nhau, lặng lẽ vòng ra hòn núi giả ở hậu viện, nhờ ánh trăng mới loáng thoáng nhìn thấy phía trước có một bóng người mờ ảo.

“Kẻ ngông cuồng lớn mật! Buông vũ khí! Ngồi xuống, ôm đầu, thành thật vào! Nếu không chúng ta…” Hai chúng ta nấp một lúc lâu, cuối cùng quyết định phải đánh đòn phủ đầu thế là chúng ta khuơ nhánh cây xông lên nhưng “vũ khí” không chắc tay lắm, ta chỉ có thể nhắm mắt cho mình thêm lòng dũng cảm.

“Khoan khoan khoan khoan thiếu phu nhân, là… là… cô gia!?” Tiểu Thúy đột nhiên nói.

Hả?

Ta mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy trước mặt có hai người.

Một người là nam tử lưng hùm vai gấu, thân cao tám thước lúc này đang ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Người còn lại là phu quân yếu đuối, ốm bệnh, gầy trơ xương của ta, lúc này hắn đang cầm thanh kiếm sắc bén hãy còn nhỏ máu, đứng hình nhìn chúng ta.

“Phu, phu quân?” Ta do dự gọi chàng.

Tay Hoa Hành Quân run lên, thanh kiếm rơi “leng keng” trên mặt đất, sau đó mặt hắn trắng bệch, hắn ôm ngực quỳ xuống, vừa ho vừa hộc máu.

Ta: “…”

Ngươi cầm máu xách tay muốn hộc ra bao nhiêu máu là hộc hả?!

“Đừng giả bộ nữa.” Ta cười ha ha rồi vứt nhánh cây qua một bên.

Tiểu Thúy còn chưa nhìn rõ, vẫn lo lắng hỏi thăm: “Thiếu phu nhân, cô gia nôn nhiều máu thế kia hay người đi đỡ ngài ấy đi?”

“Nào có ai sẵn nhiều máu để nôn được như hắn? Ta thấy hắn hẳn nên đỡ ta mới đúng.” Ta hừ lạnh một tiếng, kéo Tiểu Thúy xoay người bỏ đi.

Dù ta có mù có ngốc hơn nữa cũng nhìn ra, chẳng trách Hoa Hành Quân lại nhả cho ta đi dự tiệc, hóa ra là hắn theo sau ta tới đây.

Thiệt cho ta chăm sóc hắn cả nửa năm, ngày đêm thấp thỏm lo lắng hôm sau tỉnh dậy mình lại thành quả phụ. Kết quả cái tên mang danh ma ốm này không chỉ lặng lẽ nhảy vào phủ Tam Hoàng tử mà còn lặng lẽ nhẹ nhàng giải quyết một tên nam tử cường tráng.

Bao sao hắn lại chẳng thèm để ý tới tai mắt trong viện, tự tin bảo ta không cần xen vào chuyện này.

Hóa ra cái gọi là lời đồn ốm yếu lắm bệnh nhiều tật từ sáu bảy tuổi, sống không quá tuổi hai mươi đều chỉ là một âm mưu do hắn thiết kế mà thôi.

Ta nhất thời không biết mình nên vui hay nên giận nữa.

9.

Người chết ở phủ Tam Hoàng tử là Đại thống lĩnh Cấm vệ quân, không biết do ai báo án nhưng nghe nói sau khi chúng ta hồi phủ không bao lâu đã có quan binh bao vây phủ Hoàng tử chặt chẽ không lọt một giọt nước nào.

Hoa Hành Quân cả đêm không về.

Ta không cần suy nghĩ gì nhiều đã hiểu được đại khái câu chuyện.

Người mời ta tới hậu hoa viên là tâm phúc của Hoa Sùng An, nhưng lại không thấy bóng dáng ông ta đâu mà người chờ ở đó lại là Thống lĩnh Cấm vệ quân.

Tam Hoàng tử phi muốn lừa ta uống chén rượu kia, hẳn cũng có liên quan tới chuyện này.

Tam Hoàng tử không được ưu ái, Hầu gia nhàn tản không liên quan tới đảng phái đấu đá, Thống lĩnh Cấm vệ quân thủ vệ Hoàng cung, ba người này hẳn ngồi cùng một thuyền.

Nhưng Hoa Sùng Hoa chỉ là một nho sinh nhỏ nhoi lại nghĩ ra thủ đoạn bỉ ổi nhường này, chỉ đề khiến ta thân bại danh liệt, đồng thời khiến Hoa Hành Quân cũng trở thành mục tiêu bàn tán, đúng là vừa bi vừa hài.

Mà không biết Hoa Hành Quân đã biết tới kế hoạch từ trước hay vì trộm đi theo ta nên mới phát hiện ra, tóm lại, Hoa Sùng An chắc chắn chơi không lại con trai mình.

Ta cũng không hiểu, phải có tâm trí cỡ nào mới có khả năng ngụy trang cho bản thân từ khi còn nhỏ như thế?

Đầu ta rối tung rối mù, ta nghĩ đông nghĩ tây cả đêm, cuối cùng khi sờ lên đệm giường lạnh lẽo bên cạnh, cảm thấy thật trống rỗng.

Ta không quan tâm hắn lợi hại tới đâu, mà dám cả đêm không về ngủ? Đã vậy tất nhiên ta phải cho hắn biết thế nào là lễ độ!

“Tiểu Thúy, không có lệnh của ta, đừng cho cô gia vào viện.”

“Dạ thiếu phu nhân.”

Ta ra mặt sắp xếp các vị trí còn trống, liếc mắt nhìn mấy người trong viện, toàn những gương mặt xa lạ, xem ra Hoa Hành Quân đã loại trừ toàn bộ tai mắt của Hoa Sùng An gài vào đây rồi.

Vậy thành ra ta xếp người không công rồi, nếu hắn muốn vào bọn họ cũng chẳng ngăn được.

Ban đêm, đúng như ta dự đoán.

“Phu nhân, ta sai rồi.” Hoa Hành Quân vào viện nhưng cũng biết điều không vào tận trong phòng.

“Phu quân nào có sai điều chi? Chỉ vắng nhà một ngày một đêm thôi mà, thiếp nào dám trách ngài?” Ta móc mỉa.

“Kiều Kiều, ta thật sự có một số việc phải đi, giờ đã làm xong rồi, ta về giải thích với nàng ngay đây.” Giọng Hoa Hành Quân nhỏ đi nhiều, xem ra ở ngoài đang có không ít người hầu hóng chuyện.

“Đã nói vạn lần rồi, ta tên Chu Giáp Giáp.” Ta tức giận mở cửa, giơ tay kéo hắn vào phòng.

Giờ thì hay rồi, đã biết trước giờ đều tại hắn giả bộ, ta khỏi phải cẩn thận từng li từng tí nữa.

“Ta biết Hoa Sùng An muốn ra tay với nàng, dù ta đã bố trí xong xuôi chuẩn bị thu lưới nhưng ta vẫn không yên lòng nên mới âm thầm đi theo nàng. May mắn ta đi nên mới phát hiện ra giao dịch giữa Hoàng Thống lĩnh và Hoa Sùng An muốn nàng… Ta không nhịn được nên mới lỡ tay.”

Hoa Hành Quân giữ lấy vai ta, để ta ngồi trên giường sau đó ngồi sát bên cạnh ta.

Lỡ tay, lỡ tay mà lặng lẽ giết chết Thống lĩnh mười vạn Cấm vệ quân Hoàng thành?

Hoa Hành Quân quả thật giải thích từng chuyện cho ta nghe, nhưng giải thích rồi lại giải thích, tay hắn bắt đầu không an phận mò sớ người ta.

“Nghe mẫu thân kể, Kiều Kiều tán thưởng vi phu công khai trên tiệc rượu, còn nói mình có mang.”

“Hành động bất đắc dĩ dưới tình thế cấp bách thôi, nửa năm nay chàng thế nào còn cần ta phải nói à?” Ta giữ tay hắn lại, mạnh miệng nói rồi liếc xéo hắn.

“Đúng là nửa năm nay cũng khiến vi phu nhịn vất vả lắm.”

Giọng Hoa Hành Quân rất hay, không còn ốm yếu bất lực như trước, từng lời dỗ dành khiến người ta đắm đuối trong sự dịu dàng của hắn.

10.

Khi hắn đang dụ dỗ ta làm chuyện hoang đường cả nửa ngày trời, thánh chỉ của Hoàng Đế tới.

phủ Nghĩa Vũ Hầu tạm thời bị phong tỏa, Hoa Sùng An cũng bị đưa đi.

Hoàng Đế kị nhất là con mình kết bè kết cánh, đặc biệt là loại Hoàng tử bình thường không hề nổi bật, trộm mài đại đao sau lưng mình, mắt luôn lom lom nhìn đế vị chằm chằm.

Lần này Tam Hoàng tử chiêu mộ được hai người, vừa hay lại là hai người Hoàng Đế tín nhiệm khiến long nhan phẫn nộ, vị Hoàng Thống lĩnh kia dù đã chết nhưng vẫn liên lụy cửu tộc.

Cấm vệ quân vây kín phủ Nghĩa Vũ Hầu, Hoa Hành Quân lại kéo ta nghênh ngang ra cửa lớn, không bị bất kỳ ai ngăn cản.

Hắn nhìn ra được sự lo lắng của ta, nói: “Nàng nghĩ vì sao động tác của quan binh và câm quân lại nhanh như vậy? Vì bọn họ phong tỏa Hầu phủ, không liên quan tới phủ Công chúa chúng ta.

Đoan Dương Trưởng Công chúa và Tấn Dương Trưởng Công chúa đều là em ruột của Hoàng Đế, dù đã thành hôn, phủ Công chúa vẫn trong tay các bà.

Mà phủ của Đoan Dương Trưởng Công chúa lại nằm dưới danh nghĩa của Hoa Hành Quân.

Lời này của Hoa Hành Quân cũng đại biểu cho việc chúng ta đã cắt đứt quan hệ với phủ Nghĩa Vũ Hầu.

Xem ra đợt sóng gió này là vì việc nước quên tình nhà?

“Chàng hiển lộ tài năng nhường này không sợ Thánh thượng nghi kỵ sao?” Ta vẫn còn chút bận tâm.

“Nàng yên tâm, trong lòng bệ hạ vẫn hổ thẹn với mẫu thân ta và dì Tấn Dương, ngài ấy sẽ không làm gì ta đâu.” Hoa Hành Quân nhéo tay ta, cười nói: “Huống hồ, ta thật sự không quyền không thế, cũng dễ tới Cẩm Châu ở rể mà.”

Ta tránh ánh mắt hắn, lúc này mới nhận ra hắn dẫn ta tới đại lao Hình bộ.

Nơi này đang giam giữ phụ thân hắn, Nghĩa Vũ Hầu Hoa Sùng An.

“Vì một nữ tử, ngươi lại dám làm ra chuyện bất trung bất hiếu như vậy! Lão phu rất hối hận… sao lúc trước lại không dứt khoát giết chết ngươi!”

Hoa Sùng An mặc áo tù, tóc tai bù xù, hoàn toàn không còn bộ dạng phú quý hôm qua.

“Vậy ông thì sao, sao có thể nhẫn tâm hạ độc chính thê tử của mình?” Hoa Hành Quân lạnh lùng nhìn ông ta.

Hai người bọn họ có diện mạo tương tự nhau nhưng khi nói chuyện lại chẳng hề giống cha con chút nào.

“Ha ha, vậy phải hỏi tiện nhân kia ấy! Năm đó ta đỗ tiến sĩ, tiền đồ vô lượng nhưng nàng ta lại lợi dụng thân phận Trưởng Công chúa của mình để ép ta làm phò mã, hại ta chỉ có thể làm một Hầu gia nhàn tản không quyền không thế! Sau còn sinh ra ngươi, cái thứ ăn cây táo rào cây sung, đã chết vẫn còn muốn kéo ta xuống…”

Ngữ khí Hoa Sùng An kích động vô cùng, ánh mắt ông ta nhìn Hoa Hành Quân như thể muốn ăn thịt người.

Ta chợt hiểu ra rất nhiều chuyện.

Thánh chỉ tứ hôn kia hẳn do là ông ta xin về, nếu không sao Tấn Dương Trưởng Công chúa lại bất mãn với ta như vậy? Chén thuốc đêm đại hôn hẳn cũng do ông ta ra tay…

Tất cả đều chỉ vì bị Trưởng Công chúa chọn làm chồng.

Tam Hoàng tử muốn ngôi Hoàng Đế, Hoa Sùng An lại không mưu cầu được quyền thế ông ta muốn nên ông ta mới lên thuyền của Tam Hoàng tử, mong không bị ai chú ý, ngày sau lại được vào triều làm quan.

Nhưng mọi chuyện đã vượt khỏi tầm tay… đứa con trai của ông ta thông minh hơn những gì ông ta tưởng tượng nhiều, thậm chí người vợ đã mất của ông ta cũng chừa lại đường lui.

“Hoa Hành Quân, ngươi thật sự muốn mang danh giết cha sao?” Hoa Sùng An cười lạnh, khàn giọng hỏi hắn.

“Ông chết vì tội mưu phản, liên quan gì tới ta? Bệ hạ thương đứa cháu này nên ta không hề dính dáng chút nào. Hôm nay ta vì lòng trung hiếu mới tới đây cảm tạ dòng máu của ông mà thôi.”

Mắt Hoa Hành Quân ánh lên nụ cười nhưng trong mắt lại chẳng phải sự dịu dàng quyến luyến mỗi khi nhìn ta mà chỉ tràn ngập sự lạnh lùng, căm hận hận.

Ta nắm chặt lấy tay chàng.

11.

Ngày Hoa Sùng An bị xử tử, Tấn Dương Trưởng Công chúa tiễn ông ta đoạn đường cuối cùng.

Điều này khiến ta thấy khó hiểu.

“Dầu sao cũng làm phu thê mấy năm, ta tiễn hắn cũng coi như tận chút tình cuối cùng.” Trưởng Công chúa trả lời ta như vậy.

Từ khi Hoa Sùng An bị bắt vào đại lao, thái độ của bà với ta dễ chịu hơn nhiều, có lẽ vì cuối cùng bà cũng phát hiện ra “khắc chồng” gì đó đều chỉ là lời đồn.

Nghe Hoa Hành Quân nói, em chàng chết yểu từ nhỏ quá nửa dính dáng tới Hoa Sùng An nhưng ngoài mặt Trưởng Công chúa chưa bao giờ điều tra kỹ càng, đồng thời cũng im lặng không đề cập tới chuyện này.

Chung quy cũng chỉ vì bà ấy muốn níu lấy chút mặt mũi thôi.

Nhưng bà là vị trưởng bối mạnh miệng mềm lòng, nhất là khi Trừng ca nhi quấn lấy bà ấy muốn được ôm, bà ấy cuối cùng vẫn sẽ miễn cưỡng quay người ôm lấy thằng bé.

Không sai, sau khi không còn phải giấu diếm tai mắt Hoa Sùng An, chưa tới nửa năm ta đã có mang, đầu xuân hạ sinh Trừng ca nhi.

Tính tình Trừng ca nhi giống ta, thích náo nhiệt, Hoa Hành Quân lại không cho thằng bé được dính lấy ta nên nhóc con cũng chỉ biết tìm người khác chơi cùng.

Vì tranh giành cháu trai, không ít lần cha ta và Tấn Dương Trưởng Công chúa cãi nhau đỏ mặt tới tận mang tai.

Nhưng người ngư ông đắc lợi, lại là Hoa Hành Quân.

Bây giờ ta đang rất hối hận vì câu nói “chết dưới hoa mẫu đơn” ngày trước của mình, vì hắn học theo ta nên cứ hai ba ngày lại đòi hỏi một lần.

“Ta nói này, chàng không sợ ta khắc chồng thật à?” Ta cười trêu hắn.

“Không sao, nếu nàng khắc chồng, vậy ta là người mệnh cứng, hai chúng ta được ông trời tác hợp.” Hắn cũng cười rồi ôm ta vào lòng.

Ta không hề bị mấy lời âu yếm của hắn che mờ mắt, đẩy hắn ra: “Đừng nữa mà, còn nữa trời sẽ sáng mất.”

Hắn lại dụ ta: “Lần cuối cùng thôi, Kiều Kiều, giúp ta đi.”

“…”

Cha ơi, bỏ đi, niềm vui của cha con không cần cũng được. 

– Hết –

Đăng bởi Tree

Xem tất cả bài viết bởi Tree

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play