Tướng Quân, Thuốc Ức Chế Của Ngài Lại Rơi Kìa

Chương 3. Nhà đều bị phá nát rồi, ông nói với tôi chẳng qua chỉ là...?


3 tháng

trướctiếp

Cố Hoàn không biết nhà mình bị lục soát toàn bộ, nói làm liền làm y chuẩn bị từ chức.

Đội quân của nguyên chủ được xây dựng lấy y làm trung tâm, Cố Hoàn không muốn vì bảo vệ mạng sống mình mà khiến đội quân bị hủy trong tay y, chí ít cũng phải thu sếp chỉnh đốn rồi mới bàn giao lại cho quân đội, lúc này mới rời đi cũng ổn thỏa.

Trước khi xuyên đến thế giới Tây Huyễn, y là con cháu nhà lính, tuy không thể nhập ngũ vì bị tật ở chân và phải ngồi xe lăn nhưng y đã đọc rất nhiều sách về quân sự, cộng thêm những gì nguyên chủ đã học qua, Cố Hoàn cảm thấy y hẳn đã hiểu quân sự hơn trước.

Thế nhưng.

Càng tìm hiểu về đội quân của nguyên chủ, Cố Hoàn càng cảm thấy thật đáng tiếc khi một đội như vậy lại nằm trong tay một tên gián điệp nằm vùng.

Độ quân này hoạt động như một lực lượng tấn công tập kích trên chiến trường.

Mặc dù đội quân nguyên chủ chỉ có 2500 người nhưng 2500 người này đều là những tinh anh có tinh thần lực đạt đến cấp A và khả năng điều khiển cơ giáp rất mạnh.

Trên chiến trường, họ được cho là quân hỗ trợ chuyên biệt, xuất hiện ở bất cứ nơi nào cần thiết.

Tuy nhiên, nguyên chủ không đạt được thành tựu nào trong khía cạnh hỗ trợ nhưng việc đoạt công trạng của người khác của y lại thể hiện rất xuất sắc.

Bất kể có hỗ trợ thực tế hay không, chỉ cần viết báo cáo tốt thì sẽ nhận được công lao xuất sắc.

Cho nên vị tướng trẻ nhất trong lịch sử này, hay nói đúng hơn là vị tướng đoạt công nhất trong lịch sử, được dư luận bình chọn rất cao nhưng lại không được lòng các cấp trên của quân đội cho lắm.

Để đưa ra câu trả lời thích đáng và không để lại hối tiếc, Cố Hoàn quyết định lập lại kế hoạch cho đội đột kích này, ngay khi y đang bắt đầu viết kế hoạch thì Quang Não trên bàn bỗng sáng lên.

“Tiểu Linh, có chuyện gì vậy?”

“Công tước mời ngài gặp mặt.” Tiểu Linh, AI nhân tạo của Cố Hoàn, không chút cảm xúc trả lời.

Nghe tin, Cố Hoàn hơi dừng bút.

“Tôi hiểu rồi.”

Tên Công tước đó, gã quả nhiên đã đến tìm y.

.... 

Sau khi thu dọn đồ đạc trong khách sạn tạm thời, Cố Hoàn được lính hộ vệ bao vây, lên tàu vũ trụ cấp cao nhất tinh tế rồi bay thẳng đến Thủ Đô Tinh.

Nơi ở của Công tước Chử Phong Uyên chiếm vị trí đẹp nhất của Thủ Đô Tinh, toàn bộ thiết kế mang đầy tính công nghệ cao.

Chất liệu sàn đặc biệt có thể phản chiếu ánh sáng của viên đá năng lượng được gắn trên đỉnh trần, kính thủy tinh chế tác đặc biệt ở hai bên không chỉ có thể tóm tắt bằng từ sang trọng, bởi vì dù cho có tài lực nhưng không có quyền thế thì không thể làm nguyên một đại sảnh dài bằng thủy tinh này được. 

Cố Hoàn sai hai hàng hộ vệ xung quanh canh cửa, còn y một mình bước vào cổng điện.

Sau khi đi qua một vài góc cua.

Một cánh cửa kim loại cao hơn ba mét mở rộng, Cố Hoàn bước vào. Chưa kịp nhìn thấy ai, y đã nghe thấy tiếng thở gấp và tiếng giường rung lắc lớn.

Lông mày y giật giật, y cúi đầu không thèm nhìn tấm rèm giường đằng kia.

Một âm thanh mỏng manh vang lên.

Cố Hoàn kiên nhẫn chờ một lát, cảm giác được có người đi tới trước mặt, mới chậm rãi ngẩng đầu khiêm tốn nói.

“Công tước đại nhân.”

Trước mặt y là một người đàn ông với mái tóc vàng dài thẳng tắp, mái tóc dài thẳng vàng óng buông nhẹ trên tai, khuôn mặt đã hoen ố dấu vết thời gian nhưng vẫn tuấn tú như ngày nào. Gã chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu vàng rồi đứng yên trước mặt y, đường cong khóe miệng hoàn hảo như đúc ra từ một khuôn.

“Cậu đến sớm hơn ta nghĩ, A Hoàn.”

Giọng nói của gã nhẹ nhàng tựa như một thầy tốt bạn hiền thật vậy.

Cố Hoàn vô cảm giật khóe miệng.

Y không biết liệu mình có nên nói điều gì đó để giảm bớt tình huống khó xử khi bắt gặp gã đang bắn pháo với người khác hay không.

Trong nguyên tác gốc, đây là cách mô tả cuộc sống riêng tư của Công tước.

Bởi vì vị Công tước này có lòng tự trọng thấp vì giới tính Beta của mình đến mức biến thái, nên gã đặc biệt thích huấn luyện kèm dạy dỗ một số Alpha mạnh mẽ để khiến họ phải khuất phục dưới thân gã.

Cố Hoàn tình cờ đến sớm nên đã bắt gặp cảnh này.

May mắn là y không ngửi thấy mùi pheromone đặc biệt nào, có lẽ là vì... tấm rèm giường màu vàng sáng bóng đó có tác dụng đặc biệt gì chăng?

“Ta đã nghe nói Thái Tử mất tích, lần này cậu làm rất tốt.”

Công tước chậm rãi đến gần Cố Hoàn, y còn chưa kịp lên tiếng đã bị gã tiến lại gần, gã cởi găng tay trắng trên tay, để lộ những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nắm lấy cằm Cố Hoàn rồi nhấc lên, hỏi bằng giọng rất lạnh lùng.

“Tại sao ta lại không thể nghe được tin về cái chết của nó?”

Chỗ bị chạm vào ở cằm, cảm giác rất không được tự nhiên.

Cố Hoàn nắm chặt nắm đấm không để lại dấu vết, một đôi mắt vàng bạch kim lãnh đạm nhìn thẳng vào đôi mắt xanh băng giá của Chử Phong Uyên.

“Tôi rất muốn giết cậu ta.”

“Nhưng khi đó lỗ đen ở ngay trước mặt tôi, nếu tôi không buông tay, tôi có lẽ sẽ không thể thoát khỏi lực hấp dẫn của lỗ đen...”

Phong Uyên hơi nghiêng đầu, như đang cân nhắc tính xác thực trong lời Cố Hoàn.

Cố Hoàn hoàn toàn không chột dạ.

Bởi vì y cảm thấy nguyên chủ nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy.

Phong Uyên cảm giác được Cố Hoàn không hề lừa dối mình, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu trở lại.

“Hôm qua ta đã xem tin tức...”

"Thuốc đã không kiềm chế được nữa rồi sao?" 

Tim Cố Hoàn đập thình thịch.

Công tước thực sự đã biết.

Công tước không nghe thấy y nói gì, dường như hiểu ra điều gì đó, sau đó lại tỏ vẻ phức tạp hơn, đưa tay xoa xoa má Cố Hoàn, thở dài.

“Giá như… ta có thể đánh dấu cậu.”

“Mặc dù gã chỉ là Beta nhưng gã lại có thân hình cao lớn giống như Alpha. Mỗi cử động của gã đều giống như một vị hoàng đế nắm quyền kiểm soát toàn bộ tình hình, khó mà bỏ qua uy thế của gã toát ra.”

Đánh dấu... là mô tả trong nguyên tác gốc.

Thân thể Cố Hoàn hoàn toàn căng thẳng, nhưng không phải là do sức mạnh của đối phương mà là vì y bị câu đánh dấu của gã dọa sợ, y không biết mình thích nam hay nữ, nhưng y chắc chắn mình không phải là một tên M!! Cũng tuyệt đối nói không với NP! Càng tuyệt đối sẽ không làm bạn giường giống như hậu cung nam Alpha của gã!

May mắn là Công tước không có ý định cho y bước tới xem sau bức màn thần bí mật kia, mà đưa y lên một chiếc phi thuyền có khả năng chống trinh sát cực kỳ mạnh mẽ.

Tất cả các thiết bị kiểm tra bên trong đều đầy đủ, và một bác sĩ đang đợi y.

Vừa nhìn thấy bác sĩ liền cảm thấy rất quen thuộc, Cố Hoàn cho rằng cảm giác quen thuộc không thể giải thích được là do nguyên chủ không muốn nhớ lại ký ức này, tuy không nhớ ra nhưng rất có thể trước đó bọn họ đã từng gặp qua nhau nhiều lần.

Theo chỉ dẫn của bác sĩ, Cố Hoàn cởi bỏ quần áo trên người, tiến hành kiểm tra, lấy ra nửa ống máu, kéo cổ áo, nửa ngồi trên giường bệnh hỏi.

“Bác sĩ, tình trạng của tôi thế nào rồi?”

Bác sĩ sắc mặt nghiêm trọng nhìn kết quả xét nghiệm trên hình chiếu ba chiều, một lúc sau mới xoa cằm, lại lắc đầu, quay lại nói với Cố Hoàn: “Tình trạng của ngài vốn đã rất nguy hiểm rồi.”

“Tôi biết.” Cố Hoàn gật đầu.

Chít thuốc có hại cho sức khỏe, khẩu hiệu này được dán khắp các đường phố ở thế giới trước của y.

“Thuốc ức chế Omega sắp mất đi tác dụng. Nếu vậy, tinh thần lực của ngài có thể lại bạo loạn do cảm xúc bất ổn trong kỳ phát tình. Đến lúc đó... không chắc ngài có thể sống sót hay không.”

Nguy hiểm như vậy sao, Cố Hoàn đang trầm tư, chợt chớp mắt một cái.

..... Từ từ.

Thuốc ức chế Omega là cái gì?

Cố Hoàn nhíu mày nói: “Bác sĩ... có thể tôi đã mất một phần trí nhớ do bạo loạn tinh thần lực. Bác sĩ có thể nói lại cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với tôi không?”

Tại sao y, một Alpha, lại phải sử dụng thuốc ức chế Omega!

Bác sĩ lúc đầu tỏ ra ngạc nhiên, nhưng thấy vẻ mặt Cố Hoàn không có vẻ nói dối, vẫn nói cho Cố Hoàn biết tình trạng hiện tại của mình.

“Vậy ngài không nhớ mình là Omega sao?”

“Một thiết bị đảo ngược pheromone đã được đặt trong cơ thể của ngài từ rất lâu. Nó sẽ chuyển đổi pheromone Omega của ngài sau đó sẽ tỏa ra thành mùi pheromone Alpha ra bên ngoài. Ngài còn sử dụng thiết bị này để cải trang giới tính rồi thông qua cuộc kiểm tra của quân đội.”

“Không ai có thể trực tiếp cảm nhận được mùi hương pheromone Omega của ngài ngoại trừ người hoàn toàn đánh dấu ngài ra. Đối với người ngoài họ xem ngài là một Alpha thực sự.”

“Omega đương nhiên có nhu cầu lăn giường với Alpha. Nếu ngài bước vào kỳ phát tình mà không muốn lăn giường với Alpha thì cần phải dùng thuốc ức chế. Tuy nhiên, sử dụng lâu dài thuốc ức chế sẽ gây ra hiện tượng dung nạp trong cơ thể, không chỉ tác dụng của thuốc sẽ bị suy yếu, mà tình trạng phát tình cũng sẽ nghiêm trọng hơn trước khi tiêm."

“Ngài hiện tại đã 30 tuổi, đã hoàn toàn bỏ lỡ tuổi nên đánh dấu của một Omega bình thường...”

Mặc dù tuổi thọ của con người đã được kéo dài đến 200 năm, nhưng thời kỳ phát tình của Omega trên thế giới này vẫn bắt đầu từ năm 18 tuổi. Tỷ lệ sống sót của những Omega không dấu ấn trên 30 tuổi là cực kỳ thấp.

"Tôi vừa tiến hành thí nghiệm trong ống nghiệm sử dụng tế bào của ngài và xác định rằng thuốc ức chế Omega chỉ có thể sử dụng một lần nữa." Bác sĩ chỉ vào báo cáo nói.

Một Omega đã được đánh dấu có thể chỉ có một kỳ phát tình trong một năm, nhưng khoảng thời gian giữa các lần phát tình của Omega không được đánh dấu sẽ ngày càng ngắn lại, bác sĩ không thể biết khi nào Cố Hoàn sẽ đối mặt với kỳ phát tình tiếp theo.

"Với tất cả sự tôn trọng, nếu ngài không tìm được một Alpha trưởng thành để đánh dấu mình, rất có thể ngài sẽ chết trong kỳ phát tình tiếp theo, vì tinh thần lực và thể chất của ngài quá mạnh mẽ." Bác sĩ bất lực nói.

Bình thường Omega yếu đuối đến đâu cũng chỉ có thể cào nát ga giường, còn đối với Cố Hoàn thì... có lẽ có thể phá hủy một nửa hành tinh, hẳn là y nên hiểu rõ sức mạnh của bản thân mình.

“...”

Cố Hoàn khóe miệng giật giật.

Nhà đều bị phá nát rồi, ông nói với tôi chẳng qua là do kỳ phát tình? 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp