6. Ngày hôm sau, người bỏ sâu vào túi bút của tôi đã xin lỗi tôi trước mặt mọi người.
Cậu ta nói ngập ngừng, những vết thương trên người hiện rõ.
Tôi rũ mắt, tiếp tục làm bài tập, chẳng buồn nhìn bọn họ lấy một cái.
Bàn học của tôi đã phủ đầy những dòng chữ tục tĩu được viết bằng bút không thể xóa được từ lâu rồi, nhưng quá đáng hơn nữa là họ đã đẩy cho tôi chiếc bàn tệ nhất lớp.
Mỗi khi viết, nó cứ rung lắc, nếu tôi tức giận dùng lực mạnh, nó sẽ gây ra tiếng động.
Nhưng có người đã giữ chặt chiếc bàn lại.
Lục Hữu Phong ngồi xổm trước bàn học của tôi, gấp tờ giấy đặt dưới chân bàn.
“...”
Dạo gần đây, con người này có hơi kỳ lạ.
Tất nhiên, tôi không nghĩ anh ta sẽ đại từ đại bi mà buông tha tôi, tôi biết, anh ta đang chuẩn bị cho một đợt sóng lớn.
Anh ta đút tay vào túi, nhìn xuống tôi.
Một lúc sau, anh ta cười nhẹ với tôi.
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Những năm trước, chí ít tôi cũng cảm thấy sinh nhật là một ngày rất đáng mong chờ, nhưng năm nay có Lục Hữu Phong.
Buổi tối, gia đình chúng tôi tới nhà hàng ăn.
Niềm vui bên bàn ăn cũng không thể khiến tôi quên đi sự hiện diện của người ngồi bên cạnh.
Đôi chân của anh ta cũng không chịu an phận dưới gầm bàn.
Vất vả lắm tôi mới nhịn được đến lúc thổi nến bánh sinh nhật, anh ta còn giở trò nghịch ngợm, đưa tay ra chọc nhẹ vào eo tôi.
Bố tặng tôi một quyển sách điện tử.
Mẹ tặng tôi một sợi dây chuyền.
Còn Lục Hữu Phong tặng tôi một lọ nước hoa.
Hộp quà nước hoa có vẻ hơi nặng nhưng tôi không quan tâm lắm.
Tôi không bao giờ muốn nhìn lại những thứ anh ta đưa cho tôi lần thứ hai, vì vậy, sau khi về đến nhà, tôi ném nó vào một góc.
Nửa đêm, cửa phòng tôi bị anh ta đẩy ra.
Người đàn ông này cứ như ngựa quen đường cũ mà vào phòng tôi.
Tôi cau mày trước khuôn mặt tươi cười của anh ta.
“Em không xem quà tôi tặng em sao?”
Người đàn ông tựa vào cửa thản nhiên hỏi tôi.
Lúc ở nhà hàng tôi đã mở rồi.
Dường như anh ta cảm nhận được sự nghi ngờ của tôi, bèn cười nói.
“Còn một tầng nữa.”
Lục Hữu Phong luôn biết cách sỉ nhục tôi.
Anh trai thân yêu của tôi đã tặng cho tôi một món quà sinh nhật.
Tầng đầu tiên là lọ nước hoa.
Tầng thứ hai là vòng cổ.
Dành cho chó.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, còn anh ta thì thoải mái cười.
“Tôi đặt từ ba tháng trước đấy, em có thích không?”
Người đàn ông bước đến gần tôi, lấy chiếc vòng cổ trong hộp quà ra và tròng vào cổ tôi.
Vòng da cọ xát vào cổ.
Anh ta nghiêng đầu, mỉm cười hài lòng.
“Đúng là rất hợp.”
Tôi bất ngờ đẩy anh ta ra.
Tôi biết Lục Hữu Phong thích nhìn tôi như vậy.
Nhục nhã, tức giận, không làm gì được anh ta.
Tôi càng xấu hổ thì anh ta càng phấn khích.