Cậu cả: ở đây là nghĩa anh/em vợ. Thiên Tinh Tông đã phái người đi mời An Nhược Trần, hứa cho lợi lớn, thêm một Khai Thiên Cảnh này liền thêm một phần thắng, quan hệ sản lượng một phần mỏ linh thạch!  

An Nhược Trần vui vẻ tiến đến, dưới sự hấp dẫn của vô số linh thạch, hắn tự nhiên cũng không ngại ra tay một lần. Dù sao thất bại cũng không có tổn thất gì. Võ giả cả đời khó tránh khỏi từng trải thất bại, nếulà bởi vì thất bại mà không gượng dậy nổi, người như thế căn bản không có tư cách đi đến một bước này!  

Điều kiện Chu Hằng và An Nhược Trần được hứa hẹn đều là như nhau, nếu là bọn họ có thể vì Hàn Thương Quốc thắng một phần mỏ linh thạch, như vậy bọn họ về sau hàng năm đều có thể đạt được hai phần trong lượng khai thác của một phần này.  

Con số này cũng không thấp, bởi vì còn phải tính cả một phần nộp lên lão đại Phong Khiếu Tông phía sau màn. Hơn nữa, hai phần này so với sản lượng của toàn bộ mỏ linh thạch cũng có thể chiếm đến 2%, hơn nữa còn là cho cá nhân, đó tuyệt đối xứng là đại thủ bút.  

Chịu dùng lợi lớn như vậy cũng là vì khích lệ Chu Hằng và An Nhược Trần toàn lực ra tay. Nếu không bị thua, vậy chính là cọng lông đều không lấy được! Hào phóng là thành lập trên cơ sở có được.  

An Nhược Trần cũng không sợ Thiên Tinh Tông về sau đổi ý. Xù nợ của một cường giả Khai Thiên Cảnh tán tu cũng không phải là chuyện đùa!  

Thời gian đã không nhiều, mọi người lập tức xuất phát. Nam Cung Trường Không, Lưu Thanh Huyền khi nhìn thấy Chu Hằng khó tránh khỏi xấu hổ, nhất là Lưu Thanh Huyền. Hắn chắc chắn con yêu là Chu Hằng giết chết, lúc nhìn thấy Chu Hằng hai mắt phun lửa!  

Bởi vì Mai Di Hương cũng cùng đi, Phúc bá thực lực sâu không lường được kia cũng đứng trang nghiêm bên cạnh, Lưu Thanh Huyền làm sao dám ra tay? Hơn nữa, hắn cho dù thật sự ra tay, thứ nhất căn bản không làm gì được Chu Hằng, thứ hai còn có mặt hai người Tiêu Vũ Ngân, Thiên Quân Tử, cho dù Mai Di Hương không đi theo đều đủ để ngăn cản hắn.  

Thiên Quân Tử cũng có chút ngượng ngùng gặp Chu Hằng. Ngày đó Ứng Băng Phong bức hôn Tiêu Họa Thủy, với kinh nghiệm của hắn tự nhiên đoán ra là một cái bẫy nhằm vào Chu Hằng, nhưng hắn bởi vì sợ Ứng gia mà không ra mặt, lúc này gặp lại Chu Hằng khó tránh khỏi có một tia áy náy.  

Tiêu Họa Thủy quang minh chính đại đi theo Chu Hằng, ở trước mặt người ngoài lại càng lấy tư thế hầu gái hầu hạ Chu Hằng, khiến các nam nhân đi theo đều ghen tị không thôi. Lần này xuất hành tự nhiên không có khả năng chỉ có sáu người. Thiên Tinh Tông xuất động không ít thế hệ trẻ, quan sát chiến đấu của võ giả cảnh giới cao có thể trợ giúp chính mình lĩnh ngộ võ đạo!  

Tổng bộ Thiên Tinh Tông tuy rằng không ở đế đô, nhưng khoảng cách cũng không xa, trong tông người nào không biết diễm danh của Tiêu Họa Thủy, lại có nam nhân nào sau khi nhìn thấy Tiêu Họa Thủy có thể không nhớ mãi không quên?  

Hơn nữa phía sau Tiêu Họa Thủy còn có một Tiêu lão tổ. Nếu là có thể cùng nàng móc nối quan hệ, chẳng khác nào móc nối với Tiêu Vũ Ngân. Ai không rục rịch đối với yêu tinh xinh đẹp này.  

Nhưng hiện tại yêu tinh này không ngờ ngả vào trong lòng một nam nhân, lại còn cam tâm làm nô!  

Thật sự là tức chết người!  

Nếu như nói Chu Hằng là cưới Tiêu Họa Thủy, vậy bọn họ còn có thể chua chát nói Chu Hằng chẳng qua là nhặt một cái giầy rách mà thôi. Nhưng Tiêu Họa Thủy lại là tự xưng là nô, như vậy bất kể nàng quá khứ phong lưu phóng đãng cỡ nào, đều không có khả năng đem nước bẩn hắt lên người Chu Hằng.  

Có một số người biết Chu Hằng không thể trêu vào, chỉ có thể đem ghen tị đặt ở trong lòng. Có một số người cũng không tin tưởng Chu Hằng thật sự lợi hại như vậy, thi thoảng dùng ánh mắt hướng về hắn khiêu khích, giống như là Khổng Tước đực tranh giành phối ngẫu, liều mạng biểu hiện trước mặt Tiêu Họa Thủy. Dường như đánh bại Chu Hằng là có thể khiến Tiêu Họa Thủy trở thành nữ nô của mình vậy.  

Chu Hằng đã vượt qua trình tự Sơ Phân Cảnh, khiêu khích của những người này theo hắn thấy giống như là có kêu bên đường. Hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì chê khó nghe mà cố ý đi qua giẫm một cước.  

Không xứng!  

Nếu hắn thật sự nổi giận, trực tiếp một quyền đánh chết, thế giới liền thanh tĩnh. Nào rảnh rỗi đi giáo huấn bọn họ hoặc là thỏa mãn sự tranh đấu tàn nhẫn như động dục của bọn họ?!  

Với tính cách của Mai Di Hương tự nhiên sẽ không vất vả dùng hai cái chân đi dường, mà là có một chiếc xe ngựa sang trọng thế chân. Kéo xe ngựa rõ ràng là tám con Thanh Phong Truy Nguyệt Thú, nổi tiếng tốc độ nhanh, có thể chạy liên tục nửa tháng không cần nghỉ ngơi, chính là yêu thú sức bền siêu cường.  

Chu Hằng, Tiêu Họa Thủy tự nhiên không khách khí vào ngồi. Chu Hằng còn đỡ, Tiêu Họa Thủy cũng là người ham ăn lười làm, lúc có thể ngồi tuyệt đối không chịu đứng, khi có thể nằm cũng tuyệt đối không muốn ngồi.  

Cũng chính là như vậy, bọn họ ít có cơ hội lộ mặt, khiến Chu Hằng giảm bớt lượng lớn giá trị cừu hận. Chỉ là một nam hai nữ cả ngày ở trong xe ngựa lại đang làm những gì chứ?  

Có thể làm gì, khẳng định là chuyện mọi người đều thích làm!  

Có thể có Phúc bá còn mạnh mẽ hơn Khai Thiên Cảnh tự mình làm xa phu, ai dám tới nhìn trộm một cái, chỉ có thể ở trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh hương diễm một rồng hai phượng, một bên ngầm chảy nước miếng, một bên nghiến răng mắng vô sỉ.  

Sau bảy ngày, đoàn người đi tới biên cảnh đông bắc Hàn Thương Quốc, lại đi thêm nữa chính là giao giới bốn nước, ẩn chứa mạch khoáng linh thạch vừa bị phát hiện kia.  

Chiếc xe ngựa này của Mai Di Hương tuyệt đối là bậc cao, cho dù chạy ở trong núi gập ghềnh cũng không hề có cảm giác lắc lư, hiển nhiên trên xe ngựa khẳng định bố trí trận pháp hóa giải xóc nảy, mới có thể như đi đất bằng.  

Ngay cả trên xe ngựa đều bố trí trận pháp, đây thật sự là trình độ xa xỉ đến phá sản!  

Chu Hằng không khỏi cảm khái, nhưng Mai Di Hương lại không thèm để ý chút nào, phản bác: – Vậy ngươi nói nuôi đám Trận Pháp sư kia làm gì? Để bọn họ mỗi ngày nhàn nhã đến buồn chán ngủ nướng sao?  

[CHARGE=3]  

Sau khi vượt qua hai ngọn núi, đoàn người tiến vào một thung lũng. Thung lũng có một góc đã lún, hiện ra một đoạn bụng núi màu xám trắng, phụ cận linh khí nồng đậm vô cùng, gần như muốn hóa thành thực thể.  

Đây là vị trí của mạch khoáng linh thạch. Mấy ngày trước sấm sét cuồn cuộn, lại thêm mưa to liên tục, rồi lại khiến cho một đoạn bụng núi sụt lở. có người hái thuốc trải qua đột nhiên phát giác trong đá núi rơi xuống lại có linh thạch tồn tại!  

Tin tức không che giấu được bao lâu, vì thế tông môn cầm quyền bốn nước lớn nhao nhao tham gia, liền có một màn tỉ đấu quyết định lợi ích này.  

Bốn nước lớn đều phái ra bộ đội tinh nhuệ trấn thủ nơi này. Một là phòng ngừa người to gan lớn mật, thứ hai cũng là giám thị ba nước lớn khác. Mà bộ đội này cũng sẽ một mực trú đóng ở đây, thẳng đến mạch khoáng này bị đào hết mới thôi.  

Tính sơ một chút, một mạch khoáng linh thạch thế nào cũng có thể đào khoảng chục năm.  

Trong thung lũng khắp nơi khắp nơi dựng lều trại, bốn nước lớn phân biệt rõ ràng, chia nhau chiếm bốn góc. Đám người Chu Hằng tự nhiên ở vào lều trại lớn nhất, mà Mai Di Hương thì có địa phương tốt hơn như xe ngựa kia.  

Lúc này, bốn nước lớn chỉ vẻn vẹn tới hai nước Hàn Thương, Thủy Nguyên, mà hai nước này lại là thù địch xưa nay, gặp mặt sẽ chỉ đấu đến ngươi chết ta sống, tự nhiên là không hề có ý qua lại.  

Nhưng ra ngoài dự kiến của Chu Hằng chính là, hắn không ngờ tiếp đãi một người khách tới từ Thủy Nguyên Quốc.  

– Chu huynh, từ biệt mấy tháng, hết thảy đều tốt? Người tới chính là Phương Thanh Hà Phương đại thiếu từng có qua lại với Chu Hằng. Trong Thiên Nguyên Thành hắn làm hại Lưu Duyệt không nhỏ, cũng mới có bắt đầu ân oán của Chu Hằng với Lưu gia.  

– Nhờ phúc, rất tốt! Chu Hằng ôm quyền cười. Vị Phương đại thiếu này hiển nhiên không phải nhân vật đơn giản, có thể làm cho hơn 40 võ giả Sơ Phân Cảnh như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, thành lập được quyền uy tuyệt đối, đây tuyệt đối không phải dựa vào gia tộc mà là uy tín của bản thân.  

Tuy nhiên hiện tại Chu Hằng đã nhảy xa khỏi phạm trù Sơ Phân Cảnh, Phương Hà Thanh tâm trí yêu nghiệt mấy thì lại thế nào. Hắn chỉ dùng một kiếm một quyền là có thể chém nát hết thảy, nổ nát hết thảy!  

– Ta giới thiệu với ngươi một chút. Đây là xá muội, Phương Hi Văn. Văn Văn, đây là Chu Hằng Chu huynh ta từng nói với ngươi! Phương Hà Thanh cũng không phải một người tới, bên cạnh còn có một cô nương xinh đẹp thân mặc trang phục vàng nhạt, rất có tư thế oai hùng hơn người.  

Đại cô nương này bộ dạng vừa tròn 20, tóc đen da trắng, mắt sáng răng trắng, rất là xinh đẹp động lòng người. Vóc người cực cao, so với Chu Hằng nhiều nhất cũng chỉ thấp hơn hai tấc, hai cái đùi ngọc thon dài càng có vẻ khoa trương.  

– Chu huynh! Phương Hi Văn hơi hơi khom người chào, vẻ mặt lại mang một tia khinh thường.  

Chu Hằng không nhỏ mọn như vậy, càng không có tâm tình cùng một đại cô nương kiêu căng tính toán chi li, chỉ hướng về nàng gật gật đầu một cái sau đó nói với Phương Hà Thanh: – Phương huynh, ngươi lần này tới đây không sợ có người hãm hại ngươi thông đồng với địch phản quốc sao?  

– Xì, ai dám nói anh ta phản quốc! Phương Hi Văn lập tức khinh bỉ hừ một tiếng, ánh mắt nhìn Chu Hằng giống như nhìn một tên nhà quê.  

– Ha ha ha! Xá muội không có khiếu hài hước gì, Chu huynh không nên để ở trong lòng! Phương Hà Thanh cười ha hả, khoác vai Chu Hằng đi tới một bên ngồi xuống. Trong lều giản dị này tự nhiên cũng không thể có bàn ghế gì, chỉ là bày hai tảng đá vuông vức mà thôi.  

Chu Hằng cười cười, với sự thông minh của Phương Hà Thanh tự nhiên sớm nên nhìn ra sự kiêu ngạo của muội muội hắn, nhưng vì sao còn muốn dẫn người qua đây chứ? Chẳng lẽ là muốn làm cậu cả tiện nghi? Hắn không thể không làm ra phán đoán như vậy, bằng không hắn cũng không tìm ra nguyên nhân Phương Hi Văn tới đây.  

Phương Hi Văn rất là bất mãn, nhưng cũng không dám làm trái Phương Hà Thanh phất tay áo bỏ đi, chỉ tức giận dứng ở một bên. Nơi này chỉ có hai chiếc “Ghế dựa”, không có chỗ ngồi của nàng.  

– Chu huynh, ngươi là theo An tiền bối tới mở mang kiến thức hả? Phương Hà Thanh hướng về phía Phương Hi Văn nhìn một cái, biểu tình nhìn như ôn hòa, nhưng Phương Hi Văn lại lập tức thu hồi vẻ bất mãn trên mặt.  

Chu Hằng mỉm cười nói: – Không, ta phải lên đánh!  

Phương Hà Thanh ngây ra một hồi, đột nhiên ha hả cười to, vỗ vai Chu Hằng nói: – Mấy tháng không gặp, khiếu hài hước của ngươi càng ngày càng mạnh!  

Chu Hằng cười theo hai tiếng, kỳ thật hắn nói là lời thật, biết sao được người ta không tin cũng không có biện pháp.  

Chắc rằng Phương Hà Thanh sau khi hắn rời đi liền phái người điều tra hắn, nếu không cũng sẽ không biết quan hệ của hắn và An Nhược Trần. Chỉ là Phương Hà Thanh coi trọng Chu Hằng thế nào chăng nữa cũng không thể mọi lúc chú ý, lại làm sao có thể biết được đoạn thời gian gần đây hắn đã tiến vào Ích Địa Cảnh!  

Lúc trước khi đi Thiên Linh Thành, Chu Hằng chỉ là mới vào Sơ Phân Cảnh, thời gian mới mấy tháng mà thôi ai có thể nghĩ đến hắn lại tằng tằng tằng đạt tới Ích Địa Cảnh?  

Hai người nói lời khách sáo, giữa lẫn nhau đều không có trọng điểm gì. Không lâu sau Phương Hà Thanh đứng dậy cáo từ, nhưng Phương Hi Văn lại ở lại.  

– Họ Chu, ngươi cũng nhìn ra được, anh ta đối với ngươi rất coi trọng, tuy nhiên con cóc ghẻ nhà ngươi cũng đừng mơ ăn thịt thiên nga. Ta tuyệt đối không có khả năng thích ngươi! Phương Hi Văn kiêu ngạo nói, đem cái cổ thon dài tuyết trắng ngẩng thật cao, đúng như một con thiên nga cao quý.  

Chu Hằng tự nhiên biết Phương Hà Thanh là cố ý rời đi, chính là vì để hắn và Phương Hi Văn ở riêng với nhau. Tên kia quả nhiên có ý đồ muốn làm cậu cả tiện nghi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play