Bà nội Hứa cười cười, "Phòng ba mẹ tiểu Mạt còn có tấm ván giường, dọn ra ngoài cho cháu, trải nệm lên ghép lại, không để bụng chứ Tiểu Thận?"

Thẩm Thận trái lại không ngoài ý muốn, "Được ạ bà nội."

Bà nội Hứa đi vào một căn phòng bên cạnh, vẫn đang dông dài, "Chỗ này cũng trải không được, cháu đến phòng của Tiểu Mạt trải xuống nền đi, còn may thời gian xem như nóng, thanh niên ngủ như vậy cũng không sợ hại thân thể..."

Bà nội Hứa còn đang dông dài, lực chú ý của Hứa Mạt lại không ở đó.

Bà nội cư nhiên để Thẩm Thận trải nệm nằm trong phòng cô.

Cô vừa muốn nói phòng Tiểu Trạm cũng có thể, suy nghĩ lại, em trai nhà mình ngày kia liền phải thi đại học, cô vẫn không muốn Thẩm Thận đi quấy rầy em trai cô.

Cũng không biết anh muốn ở nơi này bao lâu.

Hứa Mạt đứng lên, tức giận nói, "Anh đi rửa bát của anh đi."

Thẩm Thận từ lúc nãy liền cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, sáp lại gần trước mắt cô, thân người dán lại gần, hơi thở mang theo nhiệt muốn phun vài cái lên mặt cô.

"Bà nội đối với anh thật tốt." Thẩm Thận nhanh nhẹn vứt xuống một câu như vậy, quay đầu lại bắt đầu dọn bát của mình.

"Tốt....tốt cái gì chứ, còn không phải ngủ sàn nhà." Lời này Hứa Mạt nói vô cùng không khách khí, lập tức phản bác trở về.

"Dáng vẻ của em hình như rất đáng tiếc." Thẩm Thận nâng mắt, một ánh mắt mênh mông sóng nước quét qua.

"Em có thể tiếc cái gì vậy, em là tiếc điểm của anh đều bị em trừ sạch rồi." Hứa Mạt nhìn thân người anh một hồi, giống như kinh ngạc, nhất thời cảm thấy bản thân lật lại được một ván.

Thế nhưng Thẩm Thận nhướng mày, hết sức tránh đi nửa câu sau của cô, chỉ nói, "Đáng tiếc anh không thể thị tẩm cho em nha."

Hứa Mạt im lặng hồi lâu, giống như nghĩ tới cái gì, "Vậy hiện giờ anh đang làm gì, gác đêm..."

"Gác đêm cái gì?" Thẩm Thận thu mắt, mặt mày cúi xuống, ngón tay thon dài như ngọc chà rửa bát đũa.

Hứa Mạt chớp mắt, lén liếc nhìn anh một cái, tiếp tục yên tâm nói tiếp, "Tiểu thái giám gác đêm...."

Khóe môi Thẩm Thận giống như co rút, "...."

Có điều rất nhanh anh nhíu mày, giống như nghĩ tới cái gì, không nhanh không chậm nói một câu.

"Anh có phải thái giám không, em muốn lấy thân thử một chút không?" Khóe miệng Thẩm Thận cong nhẹ, "Tính năng của nó, em là người có quyền phát ngôn nhất không phải sao?"

Hứa Mạt nhìn sang chỗ khác, "Lát nữa anh đừng nói chuyện với em, em sẽ không để ý tới anh."

Nói xong cô muốn về phòng của mình, lại bị Thẩm Thận duỗi cẳng ra ngăn lại, "Thật không để ý đến anh sao?"

Hứa Mạt theo bản năng gật đầu, đáp một tiếng, "Ừm, em không có nói đùa."

Thẩm Thận ngữ khí nhàn nhạt, "Ồ, nhưng hiện tại em lại để ý rồi nha."

Cẳng chân bị mạnh mẽ đạp một cái, Thẩm Thận chỉ cảm thấy không đau không ngứa, nhìn bóng lưng bùng nổ của cô, giữa chân mày của anh lộ ra vẻ dịu dàng.

Thẩm Thận chịu nhục chịu khó, đi nhà bếp rửa bát, chỉ cảm thấy trong lòng kích động.

Ngủ sàn nhà tính cái gì, bốn bỏ lên năm, hai người cũng tính là ngủ chung một đêm.

Từ trong phòng bếp đi ra Thẩm Thận moi ra điện thoại, nghiêm túc đánh dấu ngày này. 

Đẩy mở cánh cửa khép chặt, đón lấy một mùi thơm bổ đến.

Đây là mùi hương mà anh đặc biệt quen thuộc, từng có qua nửa năm chưa từng được ôm ấp qua.

Trên người Hứa Mạt luôn mang theo mùi hoa nhài nhàn nhạt, thanh nhã trong trẻo, dịu dàng câu người.

Đèn ở trong phòng hiện màu da cam, Hứa Mạt lúc này đang nửa bò trên giường, giống như đã ngủ, ánh sáng vẽ ra thân hình duyên dáng của cô.

Đầu hè hơi hanh khô, Thẩm Thận chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới tràn đầy ý nóng bức.

Miệng đắng lưỡi khô khó hiểu làm anh có chút bất an nhưng anh đến cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng bước qua.

Lại gần mới phát hiện đôi mắt cô đang nhắm chặt, môi anh đào hơi mở, ôm lấy gối đầu, khuôn mặt nhỏ nằm nghiêng ở bên trên, lông mi hơi run rẩy.

Anh không khống chế được, nhấc tay gẩy khuôn mặt nhỏ của cô, trắng nõn lại trơn mướt, xúc cảm vô cùng tốt.

Anh cong nửa eo, đem chăn mỏng ở bên cạnh vén lên, nhẹ nhàng đắp lên người cô.

Trời mới biết cô cư nhiên chỉ mặc một chiếc áo dây, hai cánh tay trắng như ngó sen, giống như men sứ thượng hạng.

Nơi phập phồng bị câu lên sống động như thật, cánh tay mặc dù vòng qua chắn lại, nhưng nửa che nửa không che càng có lực sát thương vào tầm mắt.

Nhìn như vậy vẫn không đủ, yết hầu Thẩm Thận hơi động, dứt khoát cúi người xuống, nhanh chóng hôn một cái lên môi cô, nháy mắt lướt qua.

Vừa nhấc người lên, Thẩm Thận liền phát hiện người dưới thân đang mở to hai mắt, đang không hề chớp mắt nhìn anh.

"Tỉnh rồi?" Thẩm Thận chậm rãi nói, tìm cho bản thân một bậc thang, "Anh vừa mới đắp chăn cho em."

Hứa Mạt kỳ thật ngay lúc anh tiến vào liền có cảm giác rồi, chỉ là đơn thuần nằm đó, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đâu biết anh hành động càn rỡ như vậy.

"Thẩm Thận, anh có phải cảm thấy bản thân đặc biệt không lo ngại gì không...."

Rõ ràng không muốn nói chuyện với anh, thờ ơ với anh một lát, lại luôn đánh vỡ quy tắc.

Giọng Hứa Mạt vốn đã mềm mại, sự uy hiếp này Thẩm Thận trước nay chỉ xem là đánh mắng nhỏ, cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.

Trong lòng nghĩ như vậy, trên miệng lại nói một nẻo, "Không có, ước định anh không quên."

Lòng Hứa Mạt không hiểu sao nổi lên chút ngọt ngào, nhưng rất nhanh lại bị cô ép xuống, "Vậy anh còn không mau đứng dậy?"

Thẩm Thận lập tức nói tiếng "được", thế nhưng động tác dứt người rời đi lại chậm chạp thong thả.

"Thật sự là....đồ lưu manh...." Cô nhỏ giọng thì thầm, bên trong còn kèm theo một số từ ngữ khác.

Thẩm Thận chỉ nghe rõ chữ thứ nhất, nhưng cũng thành công kíc,h thích tâm trạng nào đó của anh, "Em liền như vậy nói người đàn ông của em?"

"Ai nói anh là người đàn ông của em?" Hứa Mạt tránh anh, xuống giường.

"Tương lai." Đôi mắt Thẩm Thận hơi híp."

"Mọi việc không chắc chắn....đó nhưng chưa chắc nha." Hứa Mạt rầm rì một hồi, đến một câu như vậy.

Thẩm Thận chính là thích bộ dạng khẩu thị tâm phi này của cô, chỉ là ngậm cười, không trả lời.

Hứa Mạt xoay người đến tủ quần áo, lật đồ ngủ của bản thân, xoay lưng lại với anh, "Anh có phải không mang quần áo?"

Bóp tay tính toán, anh đến vội vàng, cũng không biết đại thiếu gia bình thường sống an nhàn sung sướng đến đây ngủ sàn nhà, trong lòng sẽ cảm thấy thê lương hay không.

Thẩm Thận trả lời một tiếng, "Sao vậy, em muốn anh cởi t.rần mà ngủ sao?"

Hứa Mạt ở nơi anh không nhìn thấy hung hăng trợn mắt với ánh một cái, "Cũng có thể nha, anh đi ra sân, hiệu quả càng tốt, không có ai cản anh."

Thẩm Thận ngừng một chút, do dự một hồi, "Anh đi chỗ em trai em cầm vài bộ qua."

Hứa Mạt suy nghĩ, ngăn anh lại, "Trong vali em có vài bộ quần áo còn chưa kịp thu xếp, là đồ mới, anh cầm đi."

Ánh mắt nghi vấn của Thẩm Thận ném qua, Hứa Mạt giải thích nói, "Vốn là em mua cho Tiểu Trạm, có điều nó thấp hơn anh một chút, thân hình trái lại là giống nhau, chắc là có thể mặc.""

"Được." Ngón tay Thẩm Thận dừng trên nút cà vạt của bản thân, tùy ý kéo kéo, động tác tùy tiện, mang theo loại lẳng lơ.

Anh từ công ty trực tiếp chạy đến, một thân chính trang còn chưa kịp thay, lúc này chỉ mang áo sơ mi đen, càng lộ rõ vai rộng eo hẹp, khung xương gầy gò của anh.

Hứa Mạt nhìn một hồi, bình tĩnh di chuyển tầm mắt.

Hứa Mạt đi tắm trước, lúc tắm xong cô trải ổn thỏa giường nệm cho Thẩm Thận, bà nội Hứa lớn tuổi rồi, lưng không tốt, cúi không được người, Hứa Mạt cũng không để bà làm, bản thân ôm lấy việc này.

Còn may không phải mùa rét, một lớp mền mỏng có thể qua loa một đêm. Lại nói, trong nệm mềm mại nhét đều là bông, ngủ cũng sẽ không lạnh cứng.

Bận rộn xong, Hứa Mạt trực tiếp nằm, trong lúc nhàm chán, mở ra hai kịch bản tiếp theo phải quay, tỉ mỉ nghiên cứu.

Qua một hồi, cửa cuối cùng truyền đến âm thanh nhỏ, Hứa Mạt nâng mắt nhìn qua, liền thấy Thẩm Thận bước vào.

Hơn nữa.

Thân trên là cởi t,rần, không có mặc quần áo gì.

Có lẽ nguyên nhân vừa tắm xong, lồ,ng ngực rộng vẫn còn đang nhỏ nước, thuận theo cơ bụng đẹp mắt của anh đi xuống và biến mất.

Hứa Mạt, "...."

"Em không phải đưa anh quần sao rồi sao, sao không mặc lên vậy?" Mặt Hứa Mạt nổi lên vệt đỏ khả nghi, trước tiên di chuyển tầm mắt, nói chuyện cũng không nhìn thẳng anh.

"Đây không phải nóng sao." Thẩm Thận khép cửa lại, không có một chút không thoải mái.

"Rất nóng sao? Anh vẫn là mặc lên đi...."

Hứa Mạt thật sự buồn bực rồi, trước kia khi hai người ở bên nhau, anh chưa từng như vậy.

Thế nhưng cô còn chưa kịp nghĩ kỹ, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng lười biếng.

"Nếu tiểu bảo bối của anh đã nói vậy, vậy anh tạm thời mặc lên."

Hứa Mạt, "...."

Người đàn ông vừa cợt nhã vừa bỉ ổi này!

Hứa Mạt cắn môi, kịch bản cũng chưa xem xong, giận dỗi chui vào trong chăn, đem bản thân cuộn lại chặt chẽ.

Thẩm Thận thấy cô đem bản thân gói thành bánh chưng, chỉ cảm thấy buồn cười, "Đầu không lộ ra? Không nóng sao?"

Qua một hồi, giọng của Hứa Mạt từ trong chăn truyền đến, nghe không quá rõ ràng, ồm ồm," Không."

"Em liền ngủ như vậy sao, vậy anh tắt đèn đó."

Thẩm Thận duỗi tay ấn tắt đèn, căn phòng rơi vào một mảng tối đen.

Hứa Mạt lặng lẽ duỗi đầu ra ngoài chăn, thở hổn hển, hít một hồi không khí mát mẻ, mới cảm thấy bản thân giống như sống qua một lần.

Rõ ràng là nhà mình, thật không biết cô cẩn thận như vậy làm gì.

Cô ở trong này suy nghĩ linh tinh, hướng bên trái dưới đất đột nhiên có giọng nói vang lên, là Thẩm Thận.

"Em thở gấp cái gì?"

Hứa Mạt có chút tức giận, nhưng tức giận tức giận lại tức đến cười luôn, "Thẩm Thận, anh thật sự đủ rồi...."

"Được rồi không chọc em nữa, ngủ ngon."

Giọng anh ép xuống cực thấp, nhưng Hứa Mạt vẫn nghe rõ được.

Xung quanh vạn vật yên tĩnh, Thẩm Thận lại giống như cách vô cùng gần, gần đến cô giống như có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh.

Tiếng thở dài trong trẻo chỉ ở bên tai, Thẩm Thận đột nhiên lại lên tiếng, "Tiểu Mạt."

"Không phải nói ngủ ngon sao, Tiểu Mạt không ở đây, Tiểu Mạt ngủ rồi." Trong lời của Hứa Mạt mang theo chút không để ý.""

Thẩm Thận tiếp tục dài dòng, "Anh không có gối, em cho anh một cái."

"Thẩm thiếu gia, yêu cầu của anh thật nhiều nha." Hứa Mạt trong bóng đêm, ném một cái gối qua cho anh, ăn nói mạnh mẽ.

Thẩm Thận vớt lấy, lúc này chỉ cảm thấy mỹ mãn, "Không nhiều, trong lòng chỉ nhét một mình em."

Đột nhiên đổi chủ đề, làm hai người đồng thời im lặng xuống.

Qua hồi lâu, sau khi lúc Thẩm Thận cho rằng Hứa Mạt đã ngủ, cô nhẹ nhàng nói một câu, "Anh chuẩn bị ở lại đây mấy ngày?"

Nhất Thiên anh nói vứt liền vứt xuống.

Thẩm Thận không có chút buồn ngủ, nhanh chóng trả lời, "Có Trần Thanh Huy và Tống Đình, em đang quan tâm anh?"

Hứa Mạt hiếm không phản bác, chỉ nói với anh một câu, "Thẩm Thận."

Thẩm Thận, "Ừm."

Cô ấp ủ hồi lâu, "Sau khi trở về phải làm việc đàng hoàng, loại chuyện như vậy, sau này vẫn là không nên làm ra nữa?"

Việc cô nói chính là việc anh bỏ nhiều thứ theo cô chạy đến đây.

Thẩm Thận cười lên, "Được."

Hai tay anh vòng sau gối, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cô, tuy rằng chỉ là một bóng đen không rõ, nhưng lại có chút chua xót mông lung, ngấm ra từ lồ,ng ngực.

"Tin tức đó...anh có giải thích, em xem chưa?"

Hứa Mạt tinh tế đáp một tiếng, "Ừm."

Trước kia cô cảm thấy bản thân có chút không hiểu anh, bây giờ trong lòng hình như lại sờ tới đáy, từ mặt này mà nói, cô tin tưởng anh.

Dù sao, trước đây cũng chưa thấy anh sớm nắng chiều mưa, trêu hoa ghẹo nguyệt.

Sau đó hai người giống như đều không buồn ngủ, đối với cách trò chuyện mới lạ này giống như bị nghiện, tiếp tục nói đến chuyện trước đó.

Câu được câu không.

Hứa Mạt cuối cùng buồn ngủ không chịu nổi, vẫn là theo bản năng trả lời anh.

Cuối cùng Thẩm Thận hỏi cô một câu gì đó, giọng nói vô cùng trầm thấp, Hứa Mạt trong lúc mơ hồ đáp một tiếng.

Tiếp đó cô cảm giác được bên trái giường có hơi lún xuống, giống như có người nằm lên.

Nhưng cô không nghĩ kỹ, mơ mơ màng màng trực tiếp ngủ say.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play