*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Linh khí của Di Cổ đạo tuy rằng phân tán, nhưng Vân Cảnh có thể trực tiếp nhìn thấy linh khí nên mua đồ thực sự rất thuận tiện, thậm chí không cần phải đi đường vòng mà chỉ cần đi thẳng tới quầy hàng có linh khí tương đối nồng đậm là được.

Gian hàng này nhỏ hơn rất nhiều so với mặt bằng chung ở đây, cũng không có xe đẩy mà trực tiếp trải một tấm nhựa trên mặt đất rồi bày hàng ra.

Gian hàng nhỏ này tuy rằng đơn sơ nhưng ngẫu nhiên vẫn có người lui tới, nhưng mọi người chưa kịp dừng lại thì bị các gian hàng khác thu hút.

Tuy rằng nhiều người muốn nhặt được của hời, nhưng con phố này thật sự có quá nhiều đồ vật để xem, cái này phải cần xem có cơ duyên hay không.

Vân Cảnh đi đến trước sạp hàng, cậu đưa tay cầm một bức tượng Phật dính đầy bụi bặm mà mình đã nhìn trúng từ xa.

Từ xa Vân Cảnh đã cảm nhận được linh khí của tượng Phật, giờ phút này cầm trên tay, cậu mới phát hiện linh khí chân chính không phải phát ra từ tượng Phật mà là một vật nhỏ bên trong bức tượng, vốn dĩ linh khí bị tượng Phật này che dấu rất khó phát hiện, nhưng giờ phút này dưới chân tượng Phật bị vỡ có một cái lỗ nhỏ, linh khí từ đó rò rỉ ra mới khiến Vân Cảnh cảm ứng được.

Có tượng Phật này làm ví dụ, Vân Cảnh không khỏi nhìn kỹ hơn các món đồ khác trên quầy hàng, quả nhiên rất nhanh chú ý tới một mặt dây chuyền bình thường ở bên cạnh.

Mặt dây chuyền có kích thước ước chừng bằng quả bóng bàn, bản thể là viên đá cuội màu vàng đất, vừa đen vừa xám, ở giữa còn có một chút rong rêu không được rửa sạch, giống như một cái móc treo trên viên đá, tay nghề thực sự thô sơ, cố mà làm thành một mặt dây chuyền.

Nhìn bề ngoài, mặt dây chuyền này thực sự không có gì đáng nói, so với tượng Phật ẩn giấu càng sâu, Vân Cảnh thiếu chút nữa nhìn không ra, chỉ có xem xét xẩn thận mới phát hiện được mặt dây chuyền này tuyệt đối không tầm thường.

Tương tự với cấu trúc của tượng Phật, bảo bối này không phải là viên đá cuội mà là thứ gì đó ẩn giấu bên trong viên đá.

Một cỗ linh khí nồng đậm ngưng tụ bên trong, bị đá cuội che khuất, căn cứ vào lượng linh khí phát ra thậm chí còn nhiều hơn so với tượng Phật!

Vân Cảnh lập tức càng thêm hứng thú đối với mặt dây chuyền, đang định đặt tượng Phật xuống thì đột nhiên một giọng nói đột nhiên chen ngang: "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau!"

Vân Cảnh quay đầu nhìn thì thấy Trần Tùng, người mà cậu vừa gặp, giờ phút này gương mặt tươi cười đi đến chỗ cậu chào hỏi.

Người này nhìn có vẻ nhiệt tình nhưng đáy mắt không chút ý cười, thậm chí còn vài phần âm ngoan.

Lần đầu tiên chạm mặt là trùng hợp, Di Cổ đạo lớn như vậy, cậu đi dạo lâu như thế, ngay cả lão Triệu hay Tấn Giang Thủy cũng chưa từng gặp mà lại có thể đụng mặt người này hai lần, nói trùng hợp cũng không ai tin.

Vân Cảnh mỉm cười: "Quả thật trùng hợp."

"Thế nào, cậu coi trọng bảo bối nào sao? Lấy ánh mắt của cậu thì thứ này chắc chắn không tầm thường." Trần Tùng nói xong không khách khí mà đem đồ vật trong tay Vân Cảnh cướp đi, ngay sau đó bảo tiêu của Trần Tùng lập tức đứng ra sau Vân Cảnh, không cần nói cũng biết, nếu Vân Cảnh dám phản kháng thì bọn họ nhất định sẽ không khách khí với cậu.

Trần Tùng cướp đồ vật đi, cẩn thận quan sát phản ứng của Vân Cảnh, kỳ quái chính là Vân Cảnh không đoạt lại, trên mặt thậm chí một tia kinh ngạc hay tức giận cũng không thể hiện ra, cả người cực kỳ điềm tĩnh.

Trần Tùng trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ tới bởi vì Vân Cảnh nên hắn mới tốn nhiều tiền để mua cái đồ vật kia, tức khắc tức giận, hắn đắc ý mà cầm tượng Phật lên, lớn tiếng bình luận, không bận tâm việc bị chủ quầy nghe thấy: "Ui huynh đệ ánh mắt không tồi, tùy tiện đến một sạp hàng nhỏ liền có thể chọn được bảo bối!"

Chủ quán nhìn thấy động thái lớn của Trần Tùng, không chỉ có lời cho ông ta còn hấp dẫn một số người tò mò đến đây, liền lập tức nhiệt tình tiến lên nói: "Người trẻ tuổi này nhìn đã biết người trong nghề, không bằng cậu nói thử xem có chuẩn không?"

Trần Tùng liếc nhìn chủ quán, nếu không phải do hắn báo thù thì cái gian hàng nhỏ này làm sao mời được hắn.

Tuy nhiên ý nghĩ khiến Vân Cảnh mất mặt lại khiến Trần Tùng cảm thấy hăng hái, giơ tượng Phật lên quan sát.

Hắn đã có chủ ý, cho dù đây là rác rưởi cũng phải biến nó thành bảo vật, tuy nhiên càng nhìn Trần Tùng càng kinh ngạc, đây xác thực là đồ cổ, chỉ có điều đã bị tổn hại, không có giá trị mấy nhưng như vậy cũng đủ hố Vân Cảnh.

Trần Tùng nói: "Đây là một pho tượng Độ Mẫu (1) (từ tiếng Phạn Tārā), Độ Mẫu là một nữ Bồ Tát được nhắc đến trong Phật giáo Tây Tạng, cũng chính là Quan Thế Âm Bồ Tát hóa thân cứu khổ cứu nạn. Trong Phật giáo Tây Tạng, tất cả các giáo phái đều có niềm tin cực cao với Độ Mẫu, bởi vì Độ Mẫu tỏa ra ánh sáng hóa hiện từ bên tay phải của Đức Phật A Di Đà, Đức Bà Yeshel Tsoyal (2) và các vị khác ở Tây tạng cũng là hóa thân của Độ Mẫu, điều đó đặc biệt hữu ích cho lợi ích và sự nghiệp của tất cả chúng sinh, chỉ cần cầu nguyện Độ Mẫu thì có khả năng viên mãn hoàn thành, bởi vậy tượng Độ Mẫu được cho là có tác dụng thăng tiến sự nghiệp và phú quý."

[1] Phật Độ Mẫu Tara: là vị Bản tôn mẫu tính được Phật giáo Kim Cương Thừa tôn kính nhất, được tán thán là Mẹ của tất cả chư Phật. Ngài có 21 hóa thân, mỗi hóa thân đều có màu sắc và thuộc tính tâm linh khác nhau. Trong đó, Lục Độ Phật Mẫu Tara Xanh là một trong những hóa thân được thờ phổ biến nhất ở Tây Tạng.



LỤC ĐỘ PHẬT MẪU

[2] Đức Bà Yeshel Tsoyal: là một trong 25 Đại đệ tử của đức Liên Hoa Sanh có vai trò lớn trong việc chuyển hóa tà giáo và phát triển Phật giáo ở Tây Tạng. Bà là bậc trì giữ các kho tàng Mật điển. (Các bạn có thể tìm hiểu thêm trên Google).



ĐỨC Bà YESHEL TSOYAL

Tượng Độ Mẫu này được mạ vàng, chiều cao tổng thể khoảng 25 cm; nói về trọng lượng, ước tính sau khi loại bỏ bụi bẩn trên bề mặt khoảng ước chừng khoảng năm cân (2,5 kg Việt), nhìn chung tổng thể bức tượng này đầu đội vương miện, bảo tăng rũ xuống đoan trang, khuôn mặt nhu hòa, thân trên lõa lồ, thân đeo chuỗi ngọc, thân dưới mặc váy, ngồi trên tòa sen, chân phải dẫm lên hoa sen, thân thể quyến rũ, vòng eo thon thả, thể hiện muôn vàn dáng vẻ, thật là đẹp không sao tả xiết......."

Chủ quầy hàng không nghĩ tới đồ mà mình tùy tay ném ở đó thật sự là đồ cổ, nghe Trần Tùng phân tích rõ ràng về tượng Phật này, ông chủ nhìn bức tượng được Trần Tùng cầm trong tay quả thật không thể tin được đó là đồ vật của mình, cả người đều khiếp sợ thuận miệng hỏi: "Vậy căn cứ theo đánh giá của cậu, tượng Độ Mẫu này đáng giá bao nhiêu?"

Hỏi xong, chủ quán lập tức hối hận.

Nói như thế không phải là lộ hết ra hay sao, mọi người nghe xong đều biết ông căn bản không hiểu rõ giá trị của tượng Phật này, bây giờ ông ta lại còn phải xin lời khuyên từ người mua!

Chủ quầy hàng đang do dự không biết có nên rút lại lời nói đem tượng Phật thu lại, rồi tự mình cầm đi cho người thạo nghề xem xét sau đó bán lại với giá cao, đúng lúc này, Trần Tùng khẽ mỉm cười nói: "Kỳ thật, tôi còn chưa có nói đến trọng điểm, chắc là ông cũng đã phát hiện trên bệ hoa sen có khắc dòng chữ "Đại Minh Vĩnh Nhạc Niên Thi", bởi vậy đây chính là đồ cổ thời nhà Minh. Căn cứ theo hiểu biết của tôi, vào năm 1989, công ty đấu giá nghệ thuật Sotheby's (3)....... ở New York, Mỹ đã bán đấu giá một bức tượng Phật Di Lặc mạ vàng từ thời nhà Minh, lúc ấy giá khởi điểm của cuộc đấu giá là 80.000 $, kết quả được bán với giá 210.000$, gây chấn kinh với thị trường văn hóa toàn cầu, từ đó giá của hàng thủ công mỹ nghệ mạ vàng chính thức tăng cao. Năm 2005, tại buổi đấu giá tại hồ Baikal, một tượng Phật Dược Sư ngồi bằng đồng thời Minh được giao dịch với giá 1100 vạn nhân dân tệ, mà đáng sợ nhất là vào thánh 10/2006, cuộc đấu giá Sotheby's Hong Kong, tượng Thích Ca Mâu Ni ngồi đúc đồng mạ vàng được bán với giá hơn 100 triệu đô la Hồng Kông....... Đây đều là giá cả mấy năm trước, còn bây giờ......."

[3] Nhà đấu giá Sotheby's: tên gọi đầy đủ là Sotheby's Holdings, Inc., là một hãng bán đấu giá nổi tiếng, và là hãng lâu đời thứ ba trong lĩnh vực này. Người thành lập Sotheby's là Samuel Baker, đã mở cuộc bán đấu giá đầu tiên của mình vào ngày 11 tháng 3 năm 1744. Từ năm 1983, hãng Sotheby's được triệu phú người Mỹ A Alfred Taubman mua lại và đưa lên sàn chứng khoán và 1988. Ngày nay, thu nhập của Sotheby's khoảng 3 tỷ đô la mỗi năm, có các chi nhánh tại nhiều thành phố lớn trên thế giới.

"Hai ngàn vạn!" Chủ quán lập tức báo giá cho Vân Cảnh.

Vân Cảnh mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm Trần Tùng.

Trần Tùng nhìn thấy biểu tình này của Vân Cảnh trong lòng đột nhiên sảng khoái, Vân Cảnh hại hắn bỏ ra năm ngàn tệ chỉ để mua về thứ đáng giá năm mươi tệ, như vậy hắn sẽ khiến cho Vân Cảnh đem thứ chỉ có giá 2000 tệ thành 2000 vạn nhân dân tệ.

Trần Tùng trong lòng mừng thầm, trên mặt làm bộ quan tâm đối với chủ quán nói: "2000 vạn chỉ sợ hơi cao, thoáng giá chút, người bạn này của tôi chỉ sợ không thể chấp nhận được."

Chủ sạp làm khó nói: "1800 vạn, không thể giảm thêm nữa. Bảo bối này vào mười năm trước đã bán với giá 100 triệu đô Hồng Kông, huống chi bây giờ! Dù có nhiều người thích Thích Ca Mâu Ni hơn nhưng tượng Độ Mẫu cũng tượng trưng cho tài vận và sự nghiệp, người đàn ông nào mà lại không muốn có được nó, người đàn ông nào mà lại có thể nguyện ý bỏ qua nó?!"

Ông chủ nói vậy rồi liếc nhìn Vân Cảnh, nham hiểm nói thêm: "Trừ Phi người đó không phải là đàn ông."

Trần Tùng trong lòng hết sức vui vẻ, âm thầm giơ ngón cái tán thành với chủ quán, gật đầu đồng ý rồi quay lại nhìn Vân Cảnh: "Có người cả đời đều không nhìn thấy được thứ này, huống chi là chạm vào nó, hiện tại cậu có cơ hội mua, đây là duyên phận của cậu với nó. Huynh đệ à, tôi cảm thấy cái giá này có thể chấp nhận được, không bằng cậu mua nó, thực sự không được thì bảo ông chủ cho cậu thêm một chút lợi ích không chừng còn có thể nhặt thêm đồ tốt."

Trần Tùng nói những lời này, thuần túy là ác ý, hắn không tin Vân Cảnh không nhìn ra, chỉ chờ chiêm ngưỡng vẻ mặt đỏ bừng vì mất mặt của Vân Cảnh.

Bốn phía đều là người đến vây xem. Sự náo nhiệt của Trần Tùng khiến không ít người dừng chân lại để xem, nghe tin bảo vật có giá 1800 vạn, tất cả mọi người đều lũ lượt kéo đến, mọi người một bên kinh ngạc cảm thán tượng Phật trong tay Trần Tùng, một bên đem ánh mắt nhìn về phía Vân Cảnh, muốn xem cậu có thể dùng 1800 vạn mua thứ này hay không.

Trần Tùng thấy người xem ngày càng nhiều, trong lòng càng thêm đắc ý, tuy rằng Vân Cảnh khí chất thượng giai, nhìn xác thật không giống như một đứa trẻ bình thường, nhưng chỉ vậy thôi, quần áo trên người cậu đơn giản vừa nhìn là biết hàng Taobao, toàn thân cũng chỉ có cái balo kia còn có chút đáng tiền, nhưng loại ba lô này nhiều nhất chỉ có mấy ngàn đồng, 1800 vạn mà nói là một mức giá cực kỳ cao huống chi đối với đứa trẻ nghèo khổ như Vân Cảnh.

Hắn dường như có thể tưởng tượng hình ảnh Vân Cảnh xấu hổ rời khỏi đây.

Trần Tùng tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, nói với Vân Cảnh: "Thành thật mà nói, huynh đệ à, nếu không phải cậu coi trọng vật này thì tôi cũng muốn mua, nhưng quân tử sẽ không đoạt lấy thứ mà người khác thích, cậu....... nếu không đủ tiền có thể nói với tôi, tôi sẽ cho cậu mượn."

Trần Tùng nói xong, bảo tiêu lại càng tiến gần đến Vân Cảnh, cũng không biết là vô tình hay cố ý, mấy người đó còn nắm chặt nắm đấm vang lên một tiếng "rắc rắc" truyền đến bên tai, nếu là người bình thường có lẽ sẽ bị điều này làm cho sợ hãi, đừng nói là vay tiền, chạy trốn để tránh rắc rối còn quan trọng hơn.

Vân Cảnh biết hôm nay việc hôm nay sợ là không thể nhẫn nhịn được.

Tuy mới đi tới thế giới này, nhưng đã là người từng ở đỉnh cao của thế giới cũ, sao có thể bị một chút vấn đề nhỏ này làm cho sợ hãi?

Vân Cảnh hơi mỉm cười: "Anh thật sự không cần?"

Trần Tùng xem Vân Cảnh còn ở đây mạnh miệng, tức khắc vui vẻ: "Xem ra cậu thực sự thích nó, cậu mua đi, tôi sẽ không tranh với cậu."

Vân Cảnh gật đầu, phóng thích ra một chút tinh thần lực lấy lại tượng Phật từ tay Trần Tùng.

Mặc dù tứ chi của hai người không chạm vào nhau nhưng Vân Cảnh vẫn có thể lấy lại tượng Phật, hai người xem như đồng thời tiếp xúc cùng một đồ vật.

Linh khí trong tượng Phật vẫn đang rò rỉ ra ngoài, Vân Cảnh nhìn ra được Trần Tùng cũng là người tu hành nhưng thực lực hơi yếu, hắn ta cầm tượng Phật lâu như vậy mà vẫn chưa phát hiện hiện chưa phát hiện được huyền cơ bên trong.

Nhưng vào lúc này, dưới sự ảnh hưởng tinh thần lực của Vân Cảnh, Trần Tùng đột nhiên cảm nhận được linh lực dồi dào bên trong bức tượng trong giây lát.

Trần Tùng tức khắc ngẩn ra, nhưng chưa kịp định thần thì tượng Phật nháy mắt đã bị Vân Cảnh lấy đi.

Hắn ta ngơ ngẩn nhìn tượng Phật, giờ khắc này trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát, như thể mình đã đánh mất đi một bảo vật vô cùng quan trọng đối với bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play