“Bọn họ đến được đây ở ăn cơm thì chúng ta cũng vậy. Bọn họ cũng không phải người cao gì, thế nên chúng ta cũng chẳng thua kém”

“Còn nữa, chỗ này là nơi ăn cơm. Chúng ta cứ ăn no thôi, không cần để tâm đ ến suy nghĩ của người dưng”

Lâm Thu Lan nghe con trai mình nói thế cũng nở nụ cười thật tươi, vô cùng điềm đạm. Bà ta hiểu ra, gương mặt lập tức vui vẻ hơn rồi kéo. tay Tần Giang cùng đi vào nhà hàng.

Mẹ con họ đi đến cửa bät gặp một người phục vụ đứng đó, người này rất tôn kính nói: “Xin chào quý khách, cho hỏi hai người đã đặt trước chưa?”

"Tân Giang gật đầu: “Chào anh, tôi có đặt trước rồi. Tên tôi là Tân Giang..”

Khi đang trên đường về nhà, Tân Giang đã gọi điện cho Ngự Phẩm Hiên để đặt bàn trước rồi.

Người phục vụ kiểm tra máy tính một lúc rồi gật đầu nói với Tân Giang: “Tôi đã kiểm tra xong, mời hai vị đi bên này...”

Tân Giang nghe người này nói thế cũng gật đầu, nắm tay mẹ mình cùng đi theo người phục vụ kia đi vào trong.

Hai phút sau, Sở Hoài Ngọc, Chu Nhiên, Chu Chí Bình với bố mẹ của hai bên đi vào sân của Ngự Phẩm Hiên với bộ dạng ướt như chuột lột.

Sở Hoài Ngọc nhìn người phục vụ đối diện hỏi: “Người tên Tân Giang đang ở lầu mấy? Tôi muốn đặt một cái bàn ăn bên cạnh hắn ta.”

Người phục vụ nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá họ một lượt rồi thể hiện vẻ đầy hối lỗi: “Xin lỗi thưa quý khách, thật ngại quá. Theo quy định của chúng tôi, mọi người ướt đắm như thế không thể vào Ngự Phẩm Hiên được.”

“Nhưng nếu mọi người thật sự muốn vào. Ngự Phẩm Hiên, xin mời quý vị thay quần áo giúp a”

Sở Hoài Ngọc vừa nghe những lời nói này thì đã nổi điên, hét lên: “Cái thăng ăn mày như Tần Giang đó có thể vào trong, tại sao bọn tôi không vào được?”

Người phục vụ nhìn thái độ của hắn ta mà im lặng, trong lòng thầm nghĩ theo quy định của Ngự Phẩm Hiên, chỉ cần khách đã trả tiền thì có thể vào ăn rồi. Thêm vào đó, anh ta trông Tân Giang không giống ăn mày.

Ngược lại, theo quy định của Ngự Phẩm Hiên, đám người ướt như chuột lột này mới không thể cho vào.

Người phục vụ vẫn giữ nụ cười tươi đây chuyên nghiệp của mình, giải thích: “Xin lỗi quý vị! Ngại quá, đó là quy định của Ngự Phẩm Hiên vậy nên mong mọi người phối hợp.”

Chát!

Sở Hoài Ngọc tức xịt khói, tát vào mặt người phục vụ một bạt tai rồi gầm lên: “Thăng có mắt như mù, mày biết tao là ai không?”

Chu Nhiên cũng lạnh lùng chen vào giải thích: “Bọn tôi là khách hàng lớn của Ngự Phẩm Hiên, còn có thẻ hội viên Ngự Phẩm Hiên của anh đấy”

“Chẳng lẽ, thái độ này là cách đối xử của Ngự Phẩm Hiên với khách VIP sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play