Nghe thấy lời này của Tân Giang mà cả Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan đều ngơ ngác, ai mà nghĩ tới Tân Giang sẽ mời bọn họ một bữa ăn. Đây rõ ràng là muốn tránh câu hỏi của bọn họ!

Người có tính tò mò như Liễu Chi Nhan làm sao chịu được: “Tân Giang, đương nhiên cái gì? Anh nói cho rõ ràng đi.”

Lục Hồng Diên cau mày nở nụ cười: “Thôi được rồi, tôi dặn người đặt bàn ở Ngự Phẩm Hiên.”

Tân Giang vội vã nói: “Tôi đã nói là tôi mời, đương nhiên phải là tôi đặt bàn chứ.”

Lục Hồng Diên cười nhưng không nói gì nữa.

Tân Giang gật đầu nói tiếp: “Vẫn gặp ở Ngự Phẩm Hiên, nhưng tôi quay về nhà một lát.”

Sau khi hẹn nhau ở Ngự Phẩm Hiên, thì Tân Giang chào từ biệt hai người. Nhìn bóng lưng của Tân Giang Lục Hồng Diên chỉ nở nụ cười.

Liễu Chỉ Nhan nghỉ ngờ h âu nói xem có phải câu lúc nãy Tân Giang còn chưa nói hết đó là sẽ cưới cậu không?”

“Tớ thấy ánh mắt hẳn nhìn cậu không bình thường.”

Lục Hồng Diên nở nụ cười tươi rồi vỗ vai Liều Chỉ Nhan: “Bye bye, tớ đi thay đồ đây”

Liễu Chi Nhan: “..."

Ba mươi phút sau, Tần Giang quay về nhà, nếu là đi ăn thì hắn đương nhiên phải đưa mẹ hắn theo. Hai mươi năm nay mẹ là người luôn dành điều tốt nhất cho hắn. Mỗi lúc có việc vui mẹ hắn sẽ mang đồ ăn ngon về, nhà hàng sang trọng nhất mà mẹ hắn từng được đến đó chính là quán đồ nướng ngay bên cạnh nhà hẳn.

Hôm nay đi ăn nhà hàng nổi tiếng nhất ở Trung Hải này hẳn đương nhiên phải đưa mẹ hẳn theo. Sau khi quay về nhà hẳn thay bộ vest trên ngươi ra, một bộ đồ vest lên tới 300 nghìn tệ, mẹ hẳn mà biết chắc sẽ bị dọa cho sợ mất.

Vừa về tới cửa Lâm Thu Lan đã kéo tay Tân Giang ngồi xuống ghế: “Tân Giang, con về rồi, hôm nay con làm mẹ sợ chết khiếp.”

Nghe thấy mẹ nói vậy Tân Giang cũng đau lòng, “Mẹ, mấy kẻ kia đến gây sự với mẹ à?”

Lâm Thu Lan läc đầu: “không có!”

“Mẹ lo lắng cho con!”

“Hôm nay Chu Nhiên và Sở Hoài Ngọc tổ chức lễ đính hôn ở đảo Elizabeth, mẹ sợ con tức quá đến đó náo loạn”

"Tân Giang thở dài một cái, hắn cứ tưởng có. người tới kiếm chuyện với mẹ hẳn. Nhưng mà đúng là hôm nay hẳn có tới đảo Elizabeth đi phá lễ đính hôn của hai kẻ kia, hơn nữa còn ném bọn chúng xuống biển.

Lâm Thu Lan nói tiếp: “Tân Giang, chúng ta chỉ là những người bình thường, nhà họ Chu và nhà họ Sở là nơi chúng ta không thể đắc tội được, cũng không với tới nổi, đừng đi tìm bọn họ: nữa.”

“Mẹ có chút tiền, con cầm lấy đi mua vài bộ quần áo, mấy ngày nữa chúng ta đi quanh Trung Hải xem có chỗ nào xin được việc.”

“Chỉ cần có thể đi làm, kiếm được tiền, chắc chắn lại có bạn gái, chúng ta chịu khó khổ trước sướng sau được không?”

Lâm Thu Lan đau lòng nói, bà sợ Tân Giang sẽ đi kiếm chuyện với những người kia.

Tân Giang cầm tay Lâm Thu Lan nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con và Chu Nhiên đã chấm dứt triệt để rồi. Sau này con và cô ta chỉ là người xa lạ, con trai mẹ đã lớn rồi, sẽ không ôm tình cảm với cô ta đâu.”

“Con nghe lời mẹ, ngày mai sẽ đi kiếm việc. làm. Chỗ tiền này mẹ cứ giữ lại, muốn ăn gì thì ăn, mua gì thì mua. Đợi lúc con đi làm rồi tiền lương tháng nào cũng đưa cho mẹ.” Tân Giang cầm số tiền Lâm Thu Lan vừa đưa nhét lại vào tay bà.

'Tấm thẻ Hoàng Phi Hổ đưa vẫn còn hơn 100.000 vạn tệ, hän cũng muốn đưa mẹ hăn tấm thẻ này nhưng sợ mẹ hẳn hiểu nhầm đây là tiền phi pháp cho nên Tần Giang quyết định vẫn là nên đi tìm việc trước đã. Sau đó đợi khi có tiền lương sẽ đưa cho mẹ nhiều chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play