Cổ Trình Thành bất ngờ nhìn Thái Thượng Chu gia một cái, trong lòng rét run.
Cháu trai bị giết như thế mà có thể dễ dàng bỏ qua, người tu hành đa số đều tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy.
Chỉ là loại tu hành như thế thì có ý nghĩa gì? Trường sinh quan trọng thế sao?
“Hiện tại ta có tư chất mạnh mẽ, có giá trị bồi dưỡng nên họ dễ dàng tha thứ những điều vô lễ mà mình gây ra.
Một khi ta không đạt tới mức độ họ mong muốn, họ sẽ vứt bỏ mình như điều đương nhiên.
Cũng như Vấn Tiên Tông vậy!
Thế giới tu hành này đúng là không hề có tình nghĩa gì!”
Cổ Trình Thành thầm nỉ non, nếu có người không từ bỏ hắn thì chắc chỉ có Sở Tiêu Tiêu và Đường Nguyệt Nhu.
Về phần người phụ thân Sở Vân Mặc, hắn chưa từng gặp, nhưng trong trí nhớ, người phụ thân này của hắn cũng rất yêu thương con cái.
Người đều khác nhau, không phải tất cả mọi người đều giống Thái Thượng Chu gia.
“Vân Mặc, ngươi lên đây!”
Thái Thượng Đường gia nghe Thái Thượng Chu gia nói thì hai tay bấm quyết, một vòng tròn năm màu xuất hiện, vòng tròn từ từ phóng to, lớn cỡ một trượng.
“Đây là Thiên Mệnh Bàn, mỗi lần khởi động thì cần tốn trăm miếng linh thạch thượng phẩm, có thể kiểm tra toàn bộ tư chất của tu sĩ trên mọi phương diện
Bao gồm nguyên tố hoà hợp, nghị lực, luyện thể, đan đạo, trận đạo...”
“Thiên Mệnh Bàn? Đây là đạo khí hạ phẩm!”
“Nhưng nó có thể kiểm tra toàn bộ tư chất của tu sĩ, gần như sẽ không xảy ra lỗi, nghe nói là do hoàng thất Đại Tần ban cho Đạp Vân Tông chúng ta!”
“Có thể khiến Thái Thượng lấy ra thứ đó, Sở Vân Mặc đúng là được tông môn coi trọng!”
Không ít đệ tử kích động, cuối cùng Sở Vân Mặc có thể bước tới cuối không?
Đệ tử hai tông khác cũng chăm chú quan sát, họ sắp chứng kiến sự quật khởi của một yêu nghiệt Đạp Vân Tông sao?
Ánh mắt mọi người tập trung vào Cổ Trình Thành, đúng lúc này, một luồng nguyên lực xuất hiện.
Là gia chủ Sở gia- Sở Vấn ra tay, ông ta thúc giục một tấm bùa, mục tiêu của nó là Sở Thiên Vũ.
“Sở Vấn, ngươi đang làm gì?”
Thái Thượng Sở gia nhíu mày.
Sở Vấn không trả lời mà vội nhìn sang Sở Thiên Vũ đang mơ màng: “Sở Tu bị ai giế t chết?”
Ông ta phải hỏi ra vì ông ta sợ, một khi Sở Vân Mặc thể hiện tư chất nghịch thiên, dù biết Sở Tu do Sở Vân Mặc giết thì ông ta cũng không thể làm gì hắn.
Vì thế, dù biết làm vậy sẽ bị Thái Thượng trách phạt, ông ta cũng phải làm.
Các Thái Thượng thấy thế đều sửng sốt, nhưng không ai ngăn cản, một là tốc độ Sở Vấn dùng bùa quá nhanh, họ không kịp cản, mặt khác, việc đến nước này, Sở Vấn cũng chưa làm gì quá đáng.
“Đại ca bị ta chém chết!”
Sở Thiên Vũ đờ đẫn đáp.
“Cái gì!”
Sở Vấn sửng sốt: “Không thể nào, với thực lực của ngươi thì sao có thể giết Tu Nhi, có phải Sở Vân Mặc đã giúp ngươi không?”
Từ ngày nhìn thấy thực lực của Sở Vân Mặc, ông ta gần như chắc chắn Sở Tu là do Sở Vân Mặc giết nhưng đáp án của Sở Thiên Vũ lại làm ông ta không kịp trở tay.
“Đại ca chết do Thẩm Thư Di đánh lén, ta bổ đòn chí mạng, ngũ ca chưa từng ra tay hay giúp đỡ!”
Sở Thiên Vũ tiếp tục nói, người như con rối gỗ, Sở Vấn hỏi gì, hắn ta đều đáp.
“Thẩm Thư Di? Sao Thẩm Thư Di lại phản bội Tu Nhi, sao Thẩm Thư Di lại chết?”
Sở Vấn hỏi tiếp.
Lúc này, các trưởng lão khác cũng không sốt ruột, dù gì cũng chẳng liên quan tới Sở Vân Mặc, họ cũng muốn biết chân tướng.
Họ thật sự sợ Sở Vân Mặc có liên quan tới chuyện này, đồng tộc giết hại lẫn nhau, dù Sở Vân Mặc có tư chất nghịch thiên, họ cũng không có cách nào đổi trắng thay đen.
“Lúc ấy ngũ ca phát hiện Thẩm Thư Di ra tay với đại ca, tức giận báo thù cho huynh ấy, đánh trọng thương Thẩm Thư Di, sau đó Thẩm Thư Di bỏ chạy, còn nàng ta chết như thế nào thì ta không biết!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT