*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt của tông chủ và trưởng lão lập lòe tia sáng.
Tông chủ của Tử Tiêu Tông và Vấn Tiên Tông lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt mang theo vẻ bối rối khó nói.
Sau hôm nay, Sở Vân Mặc ở Đạp Vân Tông thi triển thực lực, danh tiếng hắn sẽ vang xa. Tu sĩ trẻ tuổi ở phía nam Đại Tần sẽ nghênh đón lần chọn lọc đầu tiên.
“Ta… Hiểu lầm hắn rồi!”
Vẻ mặt của Lâm Khuynh Thanh tái nhợt, trong đôi mắt đẹp cũng hiện lên sự tự trách rất rõ ràng.
“Sao mắt nhìn người của ta lại thua Lâm Khuynh Thành nhiều như thế?”
Mộc Sơ Hàn bèn liếc Lâm Khuynh Thành nói: “Nhưng chính nàng ta không có quyết đoán để kiên trì tới cuối sao?"
Hiện giờ, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Sở Tiêu Tiêu nhìn tình hình này thì rất mừng cho đệ đệ của mình, nàng ấy nghĩ sau hôm nay, còn kẻ nào dám nói đệ đệ của mình là hèn nhát nữa?
Trong bí cảnh, Cổ Trình Thành cầm trường thương đi từ từ đến chỗ hai người Chu Đồng với Đường Vô Kỷ.
“Thiên kiêu, yêu nghiệt, tinh anh Thần Võ Điện… Cũng chỉ có thế!
Các ngươi hay nói ta không có tư cách bước vào Thần Võ Điện… Ha hả, ta trả lời cho các ngươi biết: Đám đệ tử trong Thần Võ Điện cũng chỉ là lũ phế vật.
Cho nên, điện này không xứng để ta vào!”
Cổ Trình Thành nói ra những câu này, không chỉ đánh nát hy vọng của hai kẻ trước mắt mà còn muốn cho đám ở quản lý của Đạo Vân Tông nghe rõ.
Mà lúc này, chẳng ai nghĩ Cổ Trình Thành nói bậy nữa, cũng vì bốn yêu nghiệt xếp hạng nhất, nhì, năm, sáu trên bảng Trúc Thể của Thần Võ Điện đã hợp sức mà cũng chẳng thể đánh bại Sở Vân Mặc.
Vậy họ dùng cái gì để phản bác Sở Vân Mặc đây?
“Ta đã nói từ trước rồi, kẻ nào dám lăng nhục ta. Ta sẽ cho răng đối phương rụng đầy đất”.
Cổ Trình Thành nói xong lại đá một cú vào Đường Vô Kỷ.
Mà lúc này hàm răng của Đường Vô Kỷ cũng theo nước bọt lạo xạo rơi ra đầy đất.
Đường Vô Kỷ ăn đau, rên rỉ một tiếng, rồi cắn chặt hàm, nhìn Cổ Trình Thành đầy căm hận.
Shhh… Đau…
Trong khi đó, gương mặt và cơ thể của hắn ta lại co rúm lại vì cơn đau.
Chu Đồng thấy Đường Vô Kỷ như vậy thì có chút khinh bỉ, hắn ta tự hỏi sao ngươi tức giận mà không siết nắm đấm à? Răng rụng hết cả hàm rồi, ngươi cắn chặt làm gì nữa?
“Sở Vân Mặc, đừng có quá kiêu ngạo, ta bại dưới tay ngươi hôm nay tại sức mạnh của ta chưa đủ. Nhưng có một ngày, ta sẽ trả lại gấp trăm lần nỗi nhục ngày hôm nay”.
Đường Vô Kỷ trừng Cổ Trình Thành, lạnh lùng cảnh cáo.
“Xin lỗi, ngươi hết cơ hội rồi”.
Cổ Trình Thành bình thản nói, rồi đâm trường thương vào đan điền của Đường Vô Kỷ: “Ngươi dám bôi nhọ danh dự tỷ tỷ Sở Tiêu Tiêu của ta, sao ta tha cho ngươi được!”
“Nguy rồi!”
Thoắt cái, tất cả những quản lý ở Đạp Vân Tông đều đứng bật dậy.
Cổ Trình Thành ra tay quá bất ngờ, hoặc có thể nói không ai nghĩ hắn sẽ làm thế.
Phụt!
Khi trường thương đâm thẳng vào đan điền của Đường Vô Kỷ thì cũng dẫn theo sức mạnh sấm sét, đưa vào cơ thể, chặt đứt tất cả kinh mạch của hắn ta.
Tu vi của Đường Vô Kỷ lập tức bị phế bỏ.
“Ngươi!”
Đường Vô Kỷ không thể tin mà trợn trừng hai mắt.
Chu Đồng ở một bên cũng sợ đến mặt trắng bệch, trong phút chốc, khi đối diện với ánh mắt của Cố Trình Thành, hắn ta vội lùi ra sau.
“Hắn muốn giết ta, hắn sẽ giết ta. Tông chủ cứu mạng với!”
Chu Đồng dùng hết tốc độ bay ngược ra sau, vừa chạy vừa hét lên.
Hắn ta biết bản thân chỉ có một cơ hội sống sót duy nhất, chính là nhờ giai cấp quản lý Đạp Vân Tông giúp đỡ.
Có thể nói, tuy con người của Chu Đồng ngang ngược và hống hách, nhưng hắn ta không ngu.
“Hôm nay, không kẻ nào cứu được ngươi đâu, ta đã nói rồi, có một số người, nếu dám động vào, ngươi sẽ phải chết!”