Angelina cảm giác mình sắp khóc đến nơi rồi. Hạ nhiệt độ, vì sao lại hạ nhiệt độ hảaa?
“Hạ nhiệt xuống… ah… đương nhiên là vì nhiệt độ cực cao, không thể nào uống được….”Angelina nhíu mày đau khổ, nói đại luôn.
“À, lý do thông minh xuất sắc đúng chứ?” Giáo sư Snape cười lạnh lùng “Còn gì khác không?”
“Em, em quên rồi..” Angelina đau khổ cúi đầu, trước giờ chưa đau đến thế.
“Thế mà Johnson đã quên à?” Giáo sư Snape châm chọc “ Có lẽ trò Johnson cần một ly khôi phục ký ức nhỉ, giúp trò tìm lại đáp án.”
Slytherin bên kia cười vang ha hả, còn nhóm sư tử thì mặt tái mét.
“Trò Johnson, tôi hy vọng ngày mai nhận được bài tập của trò.” Snape vung đũa phép lên, lập tức bài tập của Angelina biến mất. “Là của TRÒ, không phải của trò Zeller.”
Tiết học Độc dược trôi qua và toàn thể sư tử nhỏ nhăn mặt như mướp đắng. Hầu như toàn bộ học sinh bị yêu cầu làm lại bài tập.
“Đương nhiên các trò không viết tôi càng vui” Giáo sư Snape nói vậy mà ai dám không làm chứ. Tưởng tượng đến cảnh không nộp bài tập rồi nhận lấy con điểm đáng sợ, đám sư tử nhỏ không dám lơ là.
Lê từng bước mệt nhọc, học sinh năm 3 rời khỏi tầng hầm. Phía đối diện đi tới là năm nhất, những con sư tử nhỏ non tơ phấn chấn đầy bồng bột.
Jade nhìn bốn người bạn của mình lay lắt, hơi nhức nhức cái đầu “Ah, nói tóm lại là không tốt… ừm, buổi sáng hôm nay tụi này học Độc dược.”
Ron hình như nghe qua tiếng tăm, đồng cảm với họ “Độc dược hả?” Em có nghe Charlie nói. Viện trưởng Slytherin là giáo sư môn Độc dược luôn hả?”
“Đúng vậy, Ron.” Fred khuôn mặt héo tàn.
Sau đó những người khác nhanh miệng kể về môn này khủng khiếp cỡ nào. Dưới mô tả của họ, môn Độc Dược, hầm, giáo sư Snape kia trở nên đáng sợ hơn cả ác ma nơi vực sâu. Nghe thế, mấy đứa năm nhất run rẩy không ngừng.
“ Thật ra..” Jade khó xử nhìn bạn của mình “Chỉ cần em học giỏi môn này. Giáo sư Snape sẽ không làm khó em. Tuy ông ấy nói chuyện hơi khắc nghiệt …”
“Khắc nghiệt?” Angelina la lên “ Toàn là nói móc đâm chọt, hơi khắc nghiệt chỗ nào chứ? “
Lúc đám năm nhất bắt đầu sợ môn này thì Hermione mới chêm một câu “Em nhớ, buổi chiều bọn em học Độc dược đầu tiên”
Vừa dứt lời, không chỉ Ron mà cả những bạn hơi quen Harry chút ánh mắt hoảng sợ. Hy vọng câu vừa nói chỉ là giỡn… Ừm ít nhất thì họ chuẩn bị trước tâm lý thật tốt, đừng cho họ thấy giáo sư Snape trước cửa phòng học Độc dược sớm.
Dù có muốn hay không thì buổi chiều, cả đám anh dũng đi xuống tầng hầm, kết quả thì…. Nhìn cả bản ũ cũ co ro, uể oải là đoán được rồi ha.
“Hermione, chị nhớ em xem trước nhiều sách mà, chẳng lẽ lại không trả lời được câu nào?” Jade thắc mắc
“Ối! “ Hermione đau khổ ôm đầu “Em muốn trả lời. Nhưng mà Harry…”
“Đó không phải là Harry sai. Là Snape gây sự với Gryffindor.”
Hermione liếc nhìn Harry cái, lại trừng mắt về phía Ron, chậm chạp nói:”Giáo sư Snape chỉ thích đì một mình Harry thôi. Dù em có giơ tay cỡ nào, ổng cũng không thèm ngó ngàng.”
Fred ăn xong phần bánh mì vội lên tiếng “Thật hả? Cái này bất ngờ thiệt đó. Nếu vậy thì ngay cả giáo sư Snape cũng “sùng bái” Harry Potter của chúng ta hả?
“Này, Harry, có lẽ em nên tạo fanclub rồi đó nha. Rồi anh được chiêm ngưỡng coi ngay cả Snape cũng cúi đầu trước chiến tích huy hoàng của em.” George ăn một miếng thịt bò rõ to, chợt mặt biến sắc, quơ vội ly nước trái cây uống ừng ực “Ối dồi Merlin ôi, đây là cái quỷ gì thế? Vị lợ quá?”
“George! Cậu coi kỹ lại đi!” Angelina ngồi kế lên tiếng. “Đó là ly của tớ. Nước bí đỏ của tớ, không phải cậu. Ly của cậu ở kế Fred kìa.”
“Ôi! Angelina, bên kia mới là George!” George chống chế.
“Điêu vừa vừa thôi!” Angelina tự tin nói “Fred lúc nào cũng ngồi kế Jade.”
Angelina vừa dứt lời, hai người kia sửng sốt. Sau đó Jadde mặt hơi đỏ, đúng như Angelina nói, dù ngồi ở đâu, bất cứ khi nào thì người ngồi kế cô nàng đều là Fred.
Còn Fred thì cứ thản nhiên: “Ối chà! Nếu mà tớ ngồi cạnh cậu thì không biết còn sức để ăn không đấu. Có Merlin mới biết dao nĩa trong tay cậu nguy hiểm cỡ nào. Tớ không muốn tay mình thành món bò bít tết trong đĩa cậu đâu. Hình như vết thương trên tay Jordan còn chưa khỏi nhỉ..”
“Fred!” Angelina hét to “Tớ cấm các cậu nhắc lại chuyện đó mà.”
Jade lén cười, George cười tính toán, Fred cười ha hả, cuối cùng Angelina tức nước vỡ bờ. Sau đó, nháy mắt bàn ăn tối nhà Gryffindor trở thành một chiến trường. Ba đứa năm nhất kia há hốc nhìn bốn người trước mặt phóng bùa chú, thỉnh thoảng còn né mấy quả cầu lửa nhỏ.
“Gryffindor đùa giỡn trong giờ ăn tối, trừ 10 điểm.” Giọng nói lạnh như tiền như tiếng sấm sau lưng, là giáo sư Snape đang đến đại sảnh dùng bữa tối. Giống như bị bấm nút dừng, bốn người dừng lại hết, ngoạn ngoãn tiếp tục dùng bữa. Đúng là xấu hổ thiệt nhưng mà đứa nào dám chống lại thầy Snape chứ!
Một bữa tối kỳ kỳ lạ lạ nhanh chóng kết thúc.
Mấy ngày kế tiếp thì dễ thở hơn, dẫu điểm bài tập môn Độc dược không cao, không làm nhụt chí Gryffindor nổi tiếng kiên cường. Mùa tuyển chọn cầu thủ Quidditch vẫn chưa chính thức bắt đầu, với số đội viên trải đều từ năm 3 đến năm 5 nhà Gryffindor nên không lo lắng quá. Và anh Oliver vẫn chưa tìm thấy Tầm thủ thích hợp nên năm nay họ định sử dụng tiếp phương pháp năm ngoái.
Cũng vì nguyên nhân này, mới bắt đầu năm học không lâu thì anh Oliver mặc kệ khả năng bị đánh, mạo hiểm ở phòng nghỉ chung tuyên bố hôm nay bắt đầu huấn luyện Quidditch. Đúng như dự liệu là quyết định này được hai anh em vô cùng yêu thích Quidditch và Angelina này dí đánh.
Đáng tiếc là dù phản đối cỡ nào thì cả đội vẫn phải đi tập hợp. Được bà Hooch cho phép, đội bóng Gryffindor đáng thương bắt đầu buổi tập đầu tiên của năm học.
“ Hi! Chị Jade cũng ở đây à.” Ron chạy tới sân huấn luyện, kế bên còn có Harry.
Jade ngồi trên khán đài nhích qua nhường chỗ hai cậu “Ron đến xem bọn Fred chơi bóng hả? Ah Harry, em cũng thích Quidditch sao?”
“A, không phải.” Harry hơi xấu hổ. “Ron kể em không ít về mấy chuyện Quidditch. Hơn nữa trước kia em ở thế giới Muggle, nên chưa biết cái này hoạt động thế nào nên Ron đưa em đến đây coi.”
Ron vỗ vai Harry “Tin tưởng tớ. Chỉ cần bồ coi một chút xíu là mê tít môn này cho coi. Bồ nhìn Jade kìa, lần đầu coi thi đấu môn này còn ngủ, giờ thì từ từ thích rồi đó!”
Nhìn Ron kéo mình vô, Jade không phản bác được chút nào. Đúng thật là trước giờ Jade không thích cái kiểu hoạt động này, chẳng qua là vì bạn thân mình, mới tham gia làm chỉ đạo chiến thuật, cố vấn kỹ thuật, nhà dinh dưỡng với ôm thêm việc của vật lý trị liệu nữa.
Nghĩ đến Harry trước kia giống mình luôn sống ở thế giới Muggle, cảm xúc bây giờ khá giống mình ngày trước. Xem bóng rổ quen rồi quay qua coi cái môn Quidditch dễ khiến người ta bị thương lại thấy khó hiểu, chẳng có hứng thú gì nhiều.
“Ron nói không sai, hiểu thêm về thế giới phù thủy, âu cũng là chuyện tốt.”
Đâm ra hai cậu bé ngồi kế Jade cùng coi thi đấu, còn giảng cho Harry về mấy cái quy tắc, màu của 5 trái banh kia là gì, vị trí của từng thành viên và nhiệm vụ..
Jade chán chường nhìn mọi người luyện tập. Nếu không phải vì Jordan bị thầy Snape bắt lại vì lần thứ hai chép bài tập, thì cô nàng đã không cần phải đi rồi. May mắn còn có hai đứa nhóc hô hào kế bên cho đỡ buồn.
Buổi luyện tập tuy vất cả, cũng may mọi người làm quen nhanh chóng.
Chương trình năm 3 bận rộn hơn so với trước kia rất nhiều, đặc biệt là Jade còn chọn hai môn tự chọn, nên cần đọc thêm nhiều tài liệu. Đâm ra hầu hết thời gian, Jade cùng Hermione cắm đầu trong thư viện. Hai anh em kia tranh thủ thời gian liền chạy đến đây đọc sách cùng hai cô.
Với Hermione mà nói thì cùng Jade đọc sách học bài khỏi phải bàn là vui cỡ nào rồi. Tuy không hiểu hết mọi thứ, nhưng Jad thông minh, luôn giúp cô nàng tìm được đáp án đúng nhất. Dẫn đến dù bị hai anh kia quấy rầy, Hermione đành kiên nhẫn ngồi lại. Ai bảo họ là bạn thân của chị Jade chứ!!!
Chớp mắt một cái đã qua nửa tháng tháng, môn Bay của tụi năm Nhất sắp bắt đầu rồi.
Trước đó, Hermione ôm một cuốn sách dạy bay thật dày, định nhờ bọn họ chỉ. Jade bất đắc dĩ thở dài
“Ôi Hermione! Em nên biết là trước kia chị học môn Bay, đã đọc hết hai cuốn dạy bay cơ bản, nhưng đều không có hiệu quả. Môn này cần có thêm một chút thiên phú.”
Tiết học Bay của năm Nhất Gryffindor, đúng lúc Jade không có tiết. Giáo sư dạy môn cổ ngữ vì muốn đi nghe buổi thuyết giảng gì đó nổi tiếng lắm nên dời môn này sang cuối tuần.
Một mình lủi thủi ở thư viện, Jade tính sửa lại mấy chỗ ghi chép từ đầu năm đến giờ, tiện ch việc buôn bán sau này. Hơn nữa cô nàng cũng cần điều chỉnh thêm về mấy chiến thuật mà đội cần thay.
Jade bất ngờ bắt gặp bà Pomfrey của phòng y tế. Bà ấy giống như đang tìm tài liệu nào đó. Jade không đi qua làm phiền bà, mãi đến khi bà cau mày nhìn chồng sách cao vút trước mặt. Jade mới đứng lên đi đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Chào bà Pomfrey, bà cần con giúp không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT