Đáng tiếc là má Jade đi ngoại ô Las Vegas chụp bìa tạp chí, nên trong vài ngày chưa thể vào được. Nên trong bữa tối, trông Jade buồn chán nản hẳn.
Ông Zeller dò hỏi mấy chuyện của phù thủy, giới thiệu phim của ông và kể về nhân vật anh em song sinh sắp đóng. Hai anh em từ Anh chạy sang Mỹ này, đất diễn không nhiều lắm, chắc tầm 2, 3 phút. Nội dung phim yêu cầu họ có ngữ điệu trầm lắng thuật lại hình ảnh tai nạn.
Ông Zeller muốn trong giọng nói nhân vật khác với ngữ điệu hiền hòa vốn có của Mỹ, nên định về nước Anh tìm trẻ con diễn vai này. Vừa lúc Jade muốn mời bạn đến, đâm ra đạo diễn lớn vung bút lên, từ vai 1 người thành anh em song sinh.
Nghỉ ngơi một đêm, vốn là ông Zeller để chú Hanks đưa bọn trẻ đi ngắm Los Angeles, đáng tiếc chú ấy bận việc nên mới quyết định đi tham quan địa điểm quay phim trước. Ăn sáng xong xuôi, ông Zeller chở ba đứa trẻ, đưa bọn họ đến nơi quay bộ phim mới của ông “Ngôi biệt thự cuối cùng”.
Xuống xe, ông Zeller lập tức tìm nhân viên trẻ của hậu cần “Cô Calorie, có thể giúp tôi một chút chứ?”
Mỹ nữ tóc nâu dài vừa nhìn là biết là con lai nghe thấy đạo diễn lớn nhờ vả, không từ chối.
“ Có thể giúp tôi đưa ba diễn viên nhí đi tham quan phim trường không? Chỉ cầnn giới thiệu một chút về điện ảnh thôi.” Zeller cười hiền hậu với cô gái trẻ trước mặt “Họ đều đến từ nước Anh.”
Cô Calorie thoải mái đồng ý, hòa ái nhìn ba đứa trẻ “Ah! Đến từ nước Anh sao. Nói như vậy các em chính là diễn viên nhí sắp lên đóng đúng không? Xin chào. Tôi tên Calorie, phụ trách đạo cụ của đoàn phim. Ah, thế này đi, đạo diễn Zeller, tôi dắt bọn trẻ đi xem trang phục nhé?”
Ông Zeller gật gật đầu “Tốt. Vậy tôi đi trước, sắp xếp lịch quay hôm nay. Jade à! Nhớ chú ý nhé.”
Jade tất nhiên không vấn đề gì, nghe theo sắp xếp của ba.
Calorie kinh ngạc nhìn vị tổng đạo diễn thường ngày lạnh lùng khó tính, nay quấn quít như gà mẹ, lại nhìn cô bé bên cạnh. Chẳng lẽ cô nhóc này có quan hệ thân thuộc với nhau? Nhìn đạo diễn đi khuất, cô tò mò hỏi: “ Cô bé, em tên là gì?”
Jade nhìn đối phương, vươn tay ra chào “Chào chị, em tên Jade Zeller. Đạo diễn của các chị là ba em. Lần đầu được mời vào phim trường lớn thế này, rất vui được chị dẫn đường.”
Calorie đột nhiên kích động. Đây chính con của tổng đạo diễn và đại minh tinh nha. Chờ mấy năm nữa em ấy lớn lên, chỉ cần muốn vào giới điện ảnh phát triển, là rất nhanh thành minh tinh Hollywood màn ảnh bạc. Nghĩ thế, cô càng thêm khách khí, thuận tiệ chào hỏi luôn hai anh em song sinh. Hóa ra, anh em song sinh kia là bạn thân cùng trường của Jade, vừa lúc ba đang cần giúp quay phim, cô bé liền dẫn bạn đến đây ghi hình, sẵn tiện đi chơi.
Biết tình huống của họ, Calorie cẩn thận lựa chọn một vài địa điểm tham quan, tỉ mỉ giảng giải khi quay phim thì cần chú ý gì. Mặc dù chưa được đào tạo chính quy, nhưng với lòng nhiệt huyết với điện ảnh, cô tự tin quen thuộc kiến thức của mình, cũng chắc cú ba đứa trẻ này sẽ không đặt câu hỏi.
_ Xin hỏi, cô Calorie, cái này dùng để làm gì?” George chỉ vào đường ray trên mặt đất.
_ À, dùng để tránh rung lắc khi ghi hình, có nhiều cảnh phải di chuyển mà.
_ Vì sao lại muốn di chuyển? _ George hỏi tiếp.
_ Vì hiệu quả hình ảnh.
_Hiệu quả hình ảnh là cái gì nhỉ? _ George càng hỏi càng mờ mịt.
_ Chính là... để cho hình ảnh thêm đẹp mắt..._ Calorie không dám dùng từ chuyên môn nữa.
George bừng tỉnh ra, gục gặc đầu. Thì ra là thế, cái đường ray kia làm cho hình ảnh thêm đẹp mắt. Nhưng mà vì sao trên mặt đất có thêm đường ray lại đẹp hơn nhỉ? George chán nản, nhưng cậu nhận ra là do năng lực lý giải của mình không theo kịp, nên không dám hỏi lại.
_Xin lỗi. Phiền cô một chút._ Fred chỉ vào dây thép phía trên cao kia, còn có tấm đệm rất dày ngay phía dưới._ Những thứ đó là gì thế?
Calorie nhìn thoáng qua Fred, sắp xếp từ ngữ trong đầu một lúc, mới nói: “Bởi vì phim yêu cầu vài cảnh như bay lên, vài động tác nhảy gì đó. Chỉ một người thì không hoàn thành được nên cần có đạo cụ kèm theo, mới tạo thành hiệu ứng người thực sự bay lên, còn cái đệm kia là để đảm bảo an toàn cho diễn viên khi rơi xuống.”
Fred muốn hỏi thêm cái gì đó nữa, Jade vội vàng vươn tay kéo qua. Thấy Fred loạng choạng sắp ngã, Colorie thắc mắc. Cô kịp kiềm lại, kia là con gái đạo điễn, người cô không nên nói, đành giữ im lặng, tiếp tục đi.
Fred vô tội nhìn Jade, nói nhỏ: “ Sao lại kéo tớ, tớ còn chưa hỏi kỹ mà?...”
George cười xấu xa bên cạnh: “Anh hỏi nữa lại lộ ra đấy. Em cá là anh lại hỏi vì sao không dùng bùa Lơ lửng này...”
Fred cạn lời nhìn em trai: “ Em cho rằng anh ngốc như thế hả?”
Fred kinh ngạc nhìn hai người kia, thấy mình được phép nói, mới chậm rãi mở miệng: “Tớ chỉ muốn hỏi là vì sao phim ảnh còn yêu cầu người ta bay nữa, các bồ nghĩ xem, Muggle muốn bay thì phải dùng đến thiết bị mà?”
Nghe Fred nói vậy, George mới vỗ vai anh mình “Xem ra em nghĩ sai về anh rồi.”
Còn Jade, cạn lời nhìn bọn họ, may mà Fred chưa kịp hỏi, nếu không thì không biết chống chế làm sao.
Sau chuyện này, Jade theo dõi gắt gao nhất cử nhất động của hai cậu kia. Hên là Calorie không phải là người quá để ý, vài câu hỏi nho nhỏ đều bị Jade gạt đi. Một buổi sáng tham quan, Jade cảm thấy như tiêu mất của mình cả năm tuổi thọ. Nên Jade mặc kệ hai anh em kia can ngăn, nhất quyết để cô Calorie đi “Ừm. Con nghĩ tụi con có thể tự mình đi tiếp. Cô Calorie còn việc của mình mà, làm mất cả buổi sáng của cô. Thực lòng xin lỗi.”
Calorie tuy công việc hôm nay không nhiều, nhưng trải qua nửa ngày bị hỏi luân phiên mấy cái vấn đề kỳ cục, có chút thở không ra hơi. Nên cô đồng ý ngay tắp lự rời đi. Để lại hai anh em u oán nhìn theo.
“Jade! Vì sao lại để cho cổ đi chứ?” George dùng đôi mắt hờn dỗi nhìn Jade.
Jade nhìn quý cô Calorie rời đi, mới thở phào. Lại nhìn sang George đang hờn dỗi, trừng cậu ta một cái “Tớ nói này, hai bồ cả buổi sáng để lộ không ít dấu vết, ít nhất thì để tớ nghỉ ngơi tí chứ!”
Fred và George cùng há to miệng, đồng thanh đáp “Ah... lộ dấu vết à? Thật thế ư?”
Jade thở dài, cười kỳ lạ, liệt kê mấy tội trạng: “Hừ hừ! Muốn tớ nói hả? Được thôi...
Các bồ hỏi vì sao các diễn viên phải nằm trên vải bố trắng kia, đương nhiên vấn đề này trẻ con Muggle có thể hỏi. Nhưng mà các bồ không nên hỏi tiếp là máy tính là cái gì chứ.....Merlin, à không, lạy chúa, có học sinh trung học 11 tuổi nào mà chưa từng gặp máy tính hả?
Các bồ hỏi hộp nhỏ trong tay mấy người kia là gì...Được rồi, tớ đồng ý là món đồ di động này đúng là ít khi thấy, nhất là còn trong phim khoa học viễn tưởng của ba tớ. Thế nhưng mà, vì sao George lại buột miệng bảo “Chẳng phải dùng cú mèo sẽ tiện hơn ư?” Muggle sẽ dùng cú mèo để đưa thư hả?
Fred! Lúc nhìn thấy ô tô đưa cơm, bồ có cần thiết phải cảm thán hiệu suất làm việc linh tinh các thứ không hả? Còn có....”
Nghe Jade liệt kê hết cái này đến cái khác sai lầm mà họ phạm phải sáng nay, cặp song sinh có hơi xấu hổ, đành lí nhí khuyên Jade, hứa với cô từ nay về sau sẽ không tự tiện nói chuyện. Mà Jade sau sự việc kỳ lạ hôm nay, cô cũng đã phát tiết ra hết, hết giận, lại thấy cặp song sinh ăn năn hối lỗi như vậy, cuối cùng nở nụ cười.
“Được rồi, ba tớ nói cảnh quay của các cậu là tuần sau mới bắt đầu quay, không bằng chúng ta đi chơi trước đi. Chờ hai ngày nữa má của tớ trở lại, lại đưa các cậu đi tham quan. Dù sao bà ấy biết về các cậu là phù thủy.” Jade suy tính một hồi rồi quyết định, chỉ cần không để cô nàng mỗi lúc mỗi khắc phải nói dối thì làm gì cũng được.
Hứa hẹn đến độ cắt đất bồi thường, tất nhiên cặp song sinh không dám ý kiến gì, ngoan ngoãn đáp ứng theo điều kiện của Jade. Dù sao sớm hay muộn gì cũng có thể xem, lần nay thế là đủ rồi.
Mang anh em song sinh đi dạo 2 vòng ở Los Angeles, nhóm 3 người Jade bọn họ đến tối mới trở về nhà, đồng thời gặp được má của Jade về sớm do kết thúc đóng máy, qúy bà Anne Zeller. Có thể do được nhìn thấy bạn bè của con gái nên bà vui vẻ không thôi, kéo tay anh em kia ngồi xuống hỏi chuyện học tập, sinh hoạt, đôi chỗ còn cảm thán và nghi vấn....
_ Ah! Thật vậy sao! Trường học rộng đến mức đi lạc hả?
_ Cầu thang di động thật ư? Nếu như đi nhầm thì sao?
_ Dùng bùa chú có thể giải quyết được nhiều việc thế à? Thật là tiện lợi!
_ Việc nhà sẽ có gia tinh làm thay, học sinh không cần động tay làm sao? Thật là hạnh phúc!....
_ Hóa ra cả nhà hai đứa con là phù thủy, khung cảnh sẽ như thế nào nhỉ?
.........................
Nuốt lời nói xuống bụng, Jade giật mình nhận ra việc mình muốn má dẫn đi tham quan, có thể đem lại không ít phiền toái, một phần vì má hiếu kỳ về giới phù thủy, không kém so với độ hứng thú Muggle của anh em song sinh kia.
Phiền toái nhất là khi hai bên từ từ hạ nhiệt cuộc nói chuyện xuống, còn chưa quên trả lời vấn đề của Jade, đều như hỏi “Con/Bồ nói đúng ha?” Trải qua vô số lần nghe câu nói này, Jade cảm thấy mình như phát điên.
May mắn, ông Zeller trở về kéo Jade khỏi bế tắc, làm không khí nói chuyện lắng xuống đôi chút. Nào ngờ, ngay sau đó ông đạo diễn – có trí tưởng tượng phong phú cùng năng lực phân tích tuyệt vời- Zeller cũng tham gia cuộc nói chuyện.
Mãi đến khi dùng bữa, Jade vẫn còn như trên mây đi phía sau bốn người đã thân thuộc nhau như bạn bè kia, đến nhà ăn. Ngày thường đầu óc nhanh nhẹn nay lại bãi công, Jade không ngờ rằng ba má mình lại có lòng hiếu kỳ mãnh liệt như vậy, lại còn thích chỉ dạy người khác như vậy. Còn cặp song sinh thường ngày thích quậy phá kia, hôm nay lại còn giả bộ ngoan ngoãn đáng yêu nghe lời người lớn đến độ này.
“A, nói thế là Jade định nhờ ta đưa các con đi tham quan tiếp ư?” cô Anne vừa dùng bữa vừa nói.
Fred gật gật đầu, nhìn sang Jade vẫn còn đờ đẫn kia “ Lúc sáng cậu ấy có nói thế.”
Cô Anne cười hòa ái nhìn bọn họ “ Được quá. Để ta xem, ngày mai ta cần đến đoàn làm phim ghi hình một chút, sau đó phần diễn của ta trên cơ bản hoàn thành. Chỉ còn phần diễn bên Mexico quay cảnh chiến tranh. Thế này đi, ngày sau, ngày sau chúng ta bắt đầu tham quan, hơn nữa ta còn có thể giúp các con diễn tập nha~”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT