Chương 30: Chạy định hướng 06
~ Giằng co tại vũng lầy ~
Nghe được cuộc thảo luận của Việt Tinh Văn với hai đồng đội khác, Giang Bình Sách đến gần, thấp giọng hỏi: “Các cậu quen cô gái kia à?”
Việt Tinh Văn giải thích đơn giản: “Cô ấy là Tần Lộ, được ghép vào cùng trường thi môn ‘Khu nội trú khoa tim mạch’ với bọn tôi giống Lưu Tiêu Tiêu, từng hợp tác một lần. Cô ấy là sinh viên ngành quy hoạch địa lý đại học giao thông Nam Dương, có kỹ năng điều khiển mảng kiến tạo.”
Giang Bình Sách suy nghĩ: “Điều khiển mảng kiến tạo, vậy có phải cô ấy có thể trực tiếp kéo tấm thẻ ở giữa sông kia lại không?”
Việt Tinh Văn gật đầu: “Ừ, vậy nên cô ấy mới tự tin thế. Có lẽ mấy cậu trai đối diện không cướp được tấm thẻ này rồi.”
Song, Tần Lộ còn chưa trực tiếp “điều khiển mảng kiến tạo” kéo tấm thẻ về phía mình như Giang Bình Sách đoán, mấy nam sinh đối diện đã ra tay trước…
Một nam sinh cao to có làn da ngăm đen trong đó, tay phải lấy một cây gậy gỗ vừa mảnh vừa dài ra, cậu ta chống cây cọc xuống đất thật mạnh, thân thể chợt bay lên như chim rồi đáp xuống sau lưng bốn cô gái kia.
Nam sinh nhe răng cười với Tần Lộ, nói: “Tôi không muốn bắt nạt người khác, nhường tấm thẻ cho chúng tôi đi.”
Tần Lộ lạnh lùng: “Sao phải nhường? Chưa biết ai bắt nạt ai đâu.”
Cậu ta phát hiện không thể thỏa thuận với cô gái này được, đành phải cau mày ra hiệu cho đồng bọn ở bờ bên kia.
Một nam sinh tuấn tú nhuộm tóc vàng trong đó chợt nâng tay phải, ngay sau đó vô số rào vượt trắng cao khoảng một mét chi chít nối vào nhau, xuất hiện xung quanh bốn người Tần Lộ, bao vây họ lại như nuôi nhốt động vật.
Sau đó, rất nhiều quả bóng bàn rào rào trút xuống như mưa!
Tất nhiên bóng bàn thình thường không thể làm người khác bị thương, nhưng rõ ràng bóng bàn của thư viện đã được cường hóa, quả nào quả nấy rắn như hòn đá, bị đập trúng không phải chuyện đùa.
Nhảy sào, rào vượt đột ngột xuất hiện bao vây người khác, cơn mưa bóng bàn…
Cảnh tượng này ảo diệu chẳng khác nào phim điện ảnh.
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, người sau nói nhỏ: “Hẳn là nhóm sinh viên đại học thể thao Tây Châu.”
Việt Tinh Văn gật đầu: “Ừ, họ đều dùng dụng cụ thể dục, không dễ chơi đâu.”
Nhìn cơn mưa bóng bàn nện lộp bộp xuống đất, mặt Tần Lộ biến sắc, nghiêm nghị nói: “Đi!”
Cô gái bên cạnh cô lập tức lấy địa cầu ra: “Thay đổi vị trí!”
Bốn người tức thì di chuyển đến bờ bên kia, vây ngược lại ba nam sinh đối diện.
Nam sinh vóc người lùn nhất bỗng triệu hồi ván trượt, mọi người chỉ thấy mắt chợt hoa lên, cậu ta đưa theo hai đồng đội đạp ván trượt sang bờ bên kia, hợp lại một chỗ với nam sinh nhảy qua đó lúc đầu. Tốc độ của ván trượt kia nhanh như chớp, còn có thể cho người khác trượt cùng, là một kỹ năng di chuyển, nó không hề kém cạnh “thay đổi vị trí” của khoa Địa lý.
Hai bên thay đổi vị trí, giằng co nhau cách một con sông, bầu không khí vẫn đầy mùi thuốc súng.
Anh chàng ngăm đen nhảy sào nhướn mày, khuyên nhủ: “Tranh tấm thẻ thôi không cần đến mức anh sống tôi chết đâu, khuyên mấy cậu đi chỗ khác tìm đi, không cần phải tới bến với chúng tôi!”
Sắc mặt Tần Lộ lạnh lùng cực điểm: “Tôi cũng khuyên cậu ra chỗ khác mà tìm, tấm thẻ này thuộc về chúng tôi.”
Nam sinh: “…”
Rõ ràng bốn người không ngờ sẽ đụng phải mấy cô gái cứng như vậy, mấy nam sinh nhìn nhau, đội trưởng vóc người cao nhất bực mình chau mày, gằn giọng: “Đm không nói nhiều, cướp!”
Nam sinh tóc đen bên cạnh bỗng quăng một sợi dây nhảy ra, dây nhảy thon dài rất linh hoạt, bay ra khỏi tay cậu ta như có mắt, ngay khi nó sắp cuốn lấy thẻ lam trên hòn đá chính giữa, cô gái cầm quả địa cầu chợt hô lên: “Thay đổi vị trí!”
Tấm thẻ lập tức được di chuyển đến bờ bên kia, cách Tần Lộ không đến một mét.
Tần Lộ nghiêng người lấy, tiếc là, ngón tay cô còn chưa kịp chạm vào tấm thẻ, một cơn gió cả xen lẫn đĩa sắt giáng từ trên trời xuống, “ruỳnh”, nó giáng thủng một hố to sâu mười mét ngay chỗ tấm thẻ!
Tần Lộ trầm mặt thu tay về.
Ngay sau đó, nam sinh chống sào nhảy bật lên, đến cạnh hố ngăn cản Tần Lộ.
Sau đó, nam sinh cầm vợt bóng bàn đột nhiên nhảy ba phát liên tiếp – Mũi chân cậu ta đạp nhẹ trên vũng lầy, như chuồn chuồn lướt nước, cú nhảy đầu tiên đã đến bên bờ sông, bước nhảy thứ hai xuống dưới đáy hố, bước thứ ba quay về cạnh đồng đội.
Ba cú nhảy liên tiếp, tựa như ảo ảnh của cao thủ khinh công trong phim võ hiệp, nhanh khiến người nhìn hoa mắt!
Mọi người chỉ thấy bóng cậu ta xượt qua trước mắt, ngay sau đó, nam sinh đã đứng vững cạnh đội trưởng, tay cầm một tấm thẻ màu lam, cười tươi rói nói: “Anh Thành, em lấy được thẻ…”
Tiếc là cậu ta còn chưa dứt lời, Tần Lộ đã khẽ nhẩm: “Dùng Rượu Tước Binh Quyền[64]…”
Vừa dứt lời, gậy gỗ, vợt bóng bàn, ván trượt, dây nhảy và cả tấm thẻ màu xanh lam trong tay mấy nam sinh như bị một sức mạnh vô hình điều khiển – chúng đều không thể khống chế mà rơi hết xuống đất!
Bốn người hơi trố mắt.
Anh chàng cao to lập tức cúi xuống nhặt tấm thẻ lên, lại phát hiện không thể nhặt được. Những thứ rơi trên đất như bị sức mạnh thần bí cố định lại, không thể dịch chuyển.
Tần Lộ vô cảm duỗi tay phải ra, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô như có ma thuật, tấm thẻ lam trên mặt đất được cô triệu về, chủ động bay vào trong tay cô, cô khẽ kẹp lấy tấm thẻ bằng ngón giữa và ngón út, nhướn mày nhìn sang mấy nam sinh, nói: “Đã nói rồi, mấy cậu không cướp nổi.”
Nam sinh cao to chửi một câu: “Vãi! Kỹ năng gì vậy?”
Tần Lộ không trả lời câu hỏi của cậu ta, thản nhiên nói: “Mấy cậu là sinh viên trường thể thao Tây Châu phải không? Chơi tới bến với chúng tôi vì tấm thẻ lam này, không đáng đâu – Trả cậu câu này đó.”
Cô gái này không chỉ mạnh mẽ, miệng lưỡi cũng rất ghê gớm. Mấy chàng trai bị cô chọc tức trợn mắt.
Việt Tinh Văn nhìn sang Lưu Chiếu Thanh, khẽ nói: “Cô ấy không phải Tần Lộ.”
Hẳn Tần Lộ sẽ không thay đổi nhiều như vậy trong hai ngày ngắn ngủn.
Tần Lộ tại khu nội trú khoa tim mạch lúc trước, xinh xắn hướng nội, đừng nói là đanh mặt với người khác, gặp phải tình huống này hẳn cô ấy sẽ nhường nhịn, mà không đối cứng như cô gái trước mặt này.
Lưu Chiếu Thanh khó hiểu đập đập vào ót: “Chẳng lẽ là sinh đôi? Cũng giống nhau quá đó.” Kha Thiếu Bân phụ họa thêm: “Giống lắm luôn, em nhớ Tần Lộ cũng tóc ngắn, da trắng lắm.”
Bốn cô gái thay đổi vị trí lần nữa, đổi sang bờ bên kia sông, đi về phía nhóm Việt Tinh Văn.
Mấy nam sinh trường thể thao không giành được thẻ, dường như không cam tâm lắm. Đội trưởng kia vừa định lên tiếng, ngay lúc này, một thứ trông giống tảng đá trong sông chợt vọt lên, hòn đá gần nhất “Tần Lộ” nhất chợt há miệng, để lộ răng nanh sắc nhọn…
Việt Tinh Văn hét lớn: “Cẩn thận, là cá sấu!”
Tần Lộ chưa kịp phản ứng lại, nam sinh vừa mới triệu hồi ván trượt nhìn ra sau, mặt chợt biến sắc, cậu ta vội vàng kéo cô, đưa cô và một đồng đội khác trượt ra xa vài mét!
Tần Lộ chưa hết hoảng hồn, quay đầu nhìn lại, không ngờ toàn bộ “tảng đá” dưới sông đều đã nổi lên mặt nước.
Đúng là cá sấu.
Một đàn cá sấu phục kích trong đầm lầy!
Cô gái cầm quả địa cầu sợ hãi thét lên: “Aaa cá sấu! Nhiều cá sấu quá vậy!”
Hai cậu trai bên kia bờ đã vội khởi động kỹ năng nhảy nhót chạy thoát thân rồi.
Cậu biết thẻ lam 10 điểm không hề dễ lấy. Ban đầu Việt Tinh Văn còn tưởng tấm thẻ này khó lấy vì vũng lầy quá lớn sẽ khiến người khác lún xuống như ao bùn. Kết quả, cậu đã xem thường cái nết của thư viện này rồi – Vậy mà có cả một đàn cá sấu núp trong đầm lầy! Lỡ như có người bất cẩn đạp trúng, không phải lập tức biến thành thức ăn của cá sấu sao?
Nghĩ thôi đã rùng mình rồi!
Sức bật của cá sấu khi săn mồi rất mạnh mẽ, tốc độ vồ mồi của nó lên tới 80-90km/h, tương đương với tốc độ xe trên đường cao tốc, chắc chắn con người không chạy thắng nó. Cũng may sức bật của nó chỉ kéo dài vài giây, không thể chạy liên tục bằng tốc độ đó được, dù sao bốn chân của nó không thể chống đỡ thân thể vài tấn.
Nhưng nếu trong vài giây đó không chạy khỏi phạm vi tấn công của cá sấu, chúng hung tợn vồ tới, có thể các sinh viên sẽ mất mạng! Việt Tinh Văn không chút do dự mở từ điển: “Thất Thượng Bát Hạ!”
Số cá sấu ven sông nhiều hơn 15 con, đủ để cậu có thể dùng kỹ năng này.
Khởi động khống chế tập thể, bảy con cá sấu trong số đó bay lên trên không, lập tức không còn đáng sợ; 8 con khác bị Việt Tinh Văn đánh ngược về đầm lầy, thấy ba cô gái vẫn còn đang sợ hãi ngẩn người, Việt Tinh Văn vội hô lên: “Chạy mau, đừng sững ra nữa!”
Ba nữ sinh bừng tỉnh, vội vàng chạy như điên về phía cậu.
Chàng trai da ngăm đen chống sào nhảy sang bờ bên kia, thuận tay nhấc một cô gái lên, nhảy thẳng ra xa hơn mười mét. Nam sinh nhảy xa cấp ba cũng tiện tay kéo một cô gái chạy chậm theo, đoàn người lảo đảo chạy tới trước mặt Việt Tinh Văn, lúc này nam sinh trường thể thao mới thở phào nhẹ nhõm, quay người dùng chiêu vượt rào một trăm mét để cản bầy cá sấu ở phía xa.
Tần Lộ tái mặt, nhìn sang cậu trai trượt ván đã cứu cô, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Nam sinh ngại ngùng gãi đầu, tai hơi đỏ lên: “Cũng không thể nhìn cậu vào bụng cá sấu chứ? Tôi cũng chưa kịp nhận ra đó là cá sấu, khụ, vừa nãy cảm ơn cậu đã nhắc…”
Cậu ta cảm kích nhìn Việt Tinh Văn, Việt Tinh Văn nói: “Rời khỏi đây đã rồi tính.”
Đoàn người khiếp hồn khiếp vía rời khỏi khu đầm lầy, khi đã chạy xa rồi mới dừng lại trong một rừng cây chờ lại sức.
Mấy cô gái nhũn cả chân vịn vào thân cây, các nam sinh cũng không khá hơn là bao, ai ấy đều xanh mặt.
Loài vật như cá sấu này cùng lắm họ chỉ từng thấy trên ti vi, màn tấn công thị giác vừa rồi thật sự quá đáng sợ, nhiều cá sầu ngoạc cái miệng như bồn máu ra, hàm răng sắc nhọn chỉ cần cắn một nhát chắc chắn sẽ cắn đứt người họ.
Thế mà họ vẫn tranh tấm thẻ 10 điểm ở đó, đúng là chán sống cmnr!
Tần Lộ hít sâu một hơi, đưa tấm thẻ xanh cho cậu đội trưởng da ngăm đen: “Tấm thẻ này cho các cậu, cảm ơn chuyện vừa rồi.”
Nam sinh cười khan gãi đầu: “Thôi, tranh với con gái mất mặt lắm… Chúng tôi đi chỗ khác tìm.”
Tần Lộ cố nhét tấm thẻ vào tay cậu ta, bình tĩnh nói: “Tôi không muốn mắc nợ người khác, kỹ năng đổi vị trí của bốn người chúng tôi đều dùng hết rồi, có thể sống sót thoát khỏi miệng cá sấu là nhờ các cậu không để bụng, lúc chạy còn đưa chúng tôi theo.”
Anh chàng trượt ván đưa cô theo, ba đồng đội còn lại cũng được mấy bạn nam cao to trường thể thao xách theo như xách gà, cô đều nhìn thấy hết. Mặc dù trước đó họ đôi co không vui vì tấm thẻ này, nhưng một tấm thẻ sao so được với tính mạng?
Trong giây phút sống còn, mấy nam sinh thể thao vẫn vô thức cứu người khiến các cô gái thấy rất ấm lòng. Tấm thẻ 10 điểm này, nhường thì nhường vậy.
Nam sinh cao to cũng không chối nữa, cười nói: “Vậy tôi nhận nhé. Hầy, không phải tôi nhỏ nhen cố tranh với mấy cậu đâu, tại mấy đứa bọn tôi xui tận mạng luôn, đến giờ vẫn chưa tìm thấy tấm thẻ nào hết, đây là tấm đầu tiên đó.”
Cậu ta bỏ thẻ vào trong túi, chửi thề: “Tấm thẻ này khó lấy quá đó, đặt thẻ lên trên người cá sấu, đm, tí nữa là dính chưởng rồi!”
Sắc mặt Tần Lộ đã bình tĩnh trở lại, cô nói: “Vốn thẻ 10 điểm rất khó lấy mà, các cậu không tìm thấy tấm thẻ nào có lẽ do có nhiều đoàn đội rơi xuống khu vực này quá. Cậu vòng qua đầm cá sấu, qua bên kia xem thử xem.”
Cô chỉ lên hướng bắc, cậu nam sinh cao to nói: “Được, vậy chúng tôi đi đây, các cậu chú ý an toàn.”
Mọi người tạm biệt nhau. Tần Lộ đưa ba đồng đội đi về một hướng khác, khi đi ngang qua Việt Tinh Văn, cô chỉ gật đầu với cậu một cái, tỏ ý cảm ơn vì vừa rồi đã nhắc họ.
Việt Tinh Văn nhìn bóng lưng cô, không nhịn được nói: “Cậu không phải Tần Lộ.”
Tần Lộ học khoa Địa lý, ban đầu khi ở khu nội trú khoa tim mạch, cô đã lấy địa cầu ra dùng “thay đổi vị trí” để giúp đỡ mọi người. Nhưng vừa rồi cô gái này không hề lấy quả địa cầu ra, Việt Tinh Văn nhớ cô đọc câu “Dùng Rượu Tước Binh Quyền” kéo toàn bộ “vũ khí” của sinh viên trường thể thao xuống đất, đây rõ ràng không phải kỹ năng của khoa Địa lý.
Cô gái nghe thấy câu này, bỗng khựng lại.
Cô quay đầu lại, khó hiểu nhìn Việt Tinh Văn: “Cậu quen Tần Lộ? Sinh viên đại học giao thông Nam Dương à?”
Việt Tinh Văn cười nói: “Không phải, tôi học đại học Hoa An. Trước đây được ghép cùng điểm thi với Tần Lộ, nên có quen biết. Trông cậu giống hệt cậu ấy, cậu là… chị, hay em của cậu ấy?”
Cô gái đáp: “Tôi là chị của nó, Tần Miểu, khoa Lịch sử đại học Hoa An.”
Việt Tinh Văn xác nhận lại: “Vậy vừa rồi cậu dùng kỹ năng ‘Dùng Rượu Tước Binh Quyền’ của Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận phải không?”
Tần Miểu gật đầu: “Phải.”
Nữ sinh này lạnh lùng quá, còn giỏi kết thúc câu chuyện hơn vua nhạt Giang Bình Sách.
Việt Tinh Văn khẽ ho một tiếng, nói: “Các cậu cẩn thận đó, thấy thẻ 10 điểm đừng có chủ quan, tạm biệt.”
Tần Miểu: “Ừ, tạm biệt.”
Cô dẫn ba đồng đội quay người rời đi, không hề tỏ thái độ thân thiết, hữu nghị khi gặp bạn cùng đại học Hoa An chút nào, cũng không thèm hỏi chuyện Tần Lộ luôn.
Lưu Chiếu Thanh sờ mũi, thấp giọng nói: “Chiêu ‘Dùng Rượu Tước Binh Quyền’ này của cô ấy có thể tước vũ khí tập thể, từ điển và dao phẫu thuật của chúng ta mà gặp cô ấy là mất linh rồi.”
Tất cả mọi thứ trong tay bốn nam sinh vừa rồi bị cô tước đi hết, sau khi rơi xuống không thể nhặt lên được. Việt Tinh Văn nhìn bóng lưng đã đi xa của họ, nói: “Chiêu này ứng phó với các kỹ năng dùng dụng cụ rất được. Xem ra dị năng của khoa Lịch sử cũng rất mạnh.”
Vì đàn anh Trác Phong từng giao nhiệm vụ, nếu gặp bạn cùng trường nào giỏi giang có thể mời vào nhóm, đúng lúc họ cũng đang thiếu đồng đội chuyên ngành xã hội, Việt Tinh Văn bèn cố tình tiếp xúc với nữ sinh này xem sao, tìm một bạn nữ cho đàn chị Lâm Mạn La.
Có điều Tần Miểu quá lạnh lùng, hơn nữa cô đã có đoàn đội của mình, Việt Tinh Văn đành tạm thời bỏ qua suy nghĩ này.
Trò sống sót trên đảo hoang lần này đúng là vừa nguy hiểm vừa kích thích, bầy rắn, ong vò vẽ, đàn cá sấu, toàn mấy trò thót tim. Càng lúc càng có nhiều đoàn đội dưới núi, họ mới tìm được 25 điểm, xem ra phải tranh thủ thời gian.
Việt Tinh Văn hít sâu, dứt khoát nói: “Đi thôi, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ đoạt điểm tích lũy!”
-o0o-
Chú thích:
64, Dùng rượu tước binh quyền: Sự kiện lịch sử năm Càn Đức thời Bắc Tống, Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận mở tiệc rượu buộc tướng lĩnh giao lại binh quyền nhằm đẩy mạnh trung ương tập quyền.