Chương 14: Khu nội trú khoa tim mạch 09
~ Bài kiểm tra nửa đêm lần thứ hai ~
Đêm qua mọi người vừa mới bước qua một cuộc chiến sinh tử đáng sợ, tất cả cùng sống sót dưới sự chỉ huy của Việt Tinh Văn. Đêm nay là bài kiểm tra nửa đêm lần thứ hai, các sinh viên đều đã bình tĩnh hơn nhiều, không còn hoảng hốt chạy tán loạn như đêm qua nữa, những tiếng thét thất thanh cũng không còn vang lên trên hành lang. Dưới sự giúp đỡ của tháp tín hiệu 5G chuyên ngành Điện tử – Viễn thông, các bạn học tức tốc chạy xuống quầy y tá ở góc phải dưới.
Đầy đủ mười người, Lưu Vũ Phàm khoa Vật Lý trầm giọng nói: “Mọi người nhắm mắt!”
Đợi khi mọi người đã nhắm mắt, cậu ta nhanh chóng lấy quả cầu ánh sáng ra, điều khiển quang năng, chiếu sang khu vực hộp điện bên cạnh quầy y tá, cũng là sinh viên khoa Vật Lý – Trâu Vũ Hàng vội vàng xắn tay áo bắt đầu nối dây điện.
— Dường như tất cả đang lặp lại trường thi nửa đêm ngày hôm qua, các bạn học đều đã rất nhuần nhuyễn.
Việt Tinh Văn lại không dám lơi là. Cậu thi từ nhỏ đến lớn, chưa từng gặp câu hỏi nào hoàn toàn giống nhau nằm trên cùng một đề thi cả. Nếu như quái vật của đêm nay, giống hệt như hôm qua, không phải các bạn học qua cửa dễ như bỡn sao? Thư viện sẽ tốt bụng để mọi người lặp lại quá trình hôm qua?
Lưu Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói: “Tinh Văn, tôi phải tiếp tục lên lớp kéo dài thời gian đúng không?”
Việt Tinh Văn đến bên cạnh cô: “Ừ, tôi bảo vệ cậu, sửa hộp điện để nhìn rõ tình hình trong khu nội trú đã rồi nói tiếp.” Hai người đi sang góc trái dưới, Việt Tinh Văn hét sang bên này “Đàn anh Lưu”, Lưu Chiếu Thanh lập tức hiểu ý, “Biết rồi, bên phải giao cho anh!”
Mọi người đã từng hợp tác một lần, đã có sự ăn ý nhất định.
Ngay khi tháp tín hiệu 5G biến mất, tiếng bước chân hỗn loạn lại vọng tới từ khắp hai bên hành lang, Lưu Tiêu Tiêu lập tức xoay mặt về phía hành lang giảng bài, cô vừa bắt đầu giảng, quả nhiên đám quái vật kia dừng lại lắng nghe.
15 giây sau, Lưu Tiêu Tiêu giảng bài xong, Trâu Vũ Hàng cũng đã sửa xong hộp điện. Đèn trong cả khu nội trú khoa tim mạch đồng loạt sáng lên, cuối cùng Việt Tinh Văn cũng nhìn rõ tình hình trên hành lang…
Một đám quái vật đang chạy về phía cậu và Lưu Tiêu Tiêu. Hai tay, hai chân của chúng chỉ còn lại khúc xương trắng nhởn, phần thân giữa vẫn còn nguyên vẹn, từng đôi mắt to như bóng bàn, máu me be bét lồi ra ngoài.
Giống hệt như hôm qua? Chẳng lẽ đúng là lặp lại đề thi sao?
Việt Tinh Văn quyết đoán nói: “Rút lui!”
Cậu bảo vệ Lưu Tiêu Tiêu nhanh chóng lùi về quầy y tá, đàn anh Lưu Chiếu Thanh cũng đã quay lại, Tần Lộ khoa Địa Lý cũng quen việc, cô lấy quả địa cầu ra, hỏi: “Vẫn di chuyển các mảng kiến tạo như lần trước chứ?”
Việt Tinh Văn nói: “Tránh bọn chúng đã, đến góc trái trên,”
Tần Lộ gật đầu, ngón tay thao tác như bay trên quả địa cầu.
Vị trí các mảng kiến tạo thay đổi, chớp mắt mọi người đã xuất hiện ở khu nghỉ ngơi góc trái trên. Trâu Vũ Hàng trầm mặt mắng: “Mẹ! Quay lại nội dung thi y hệt hôm qua, vần bọn mình thế này có ra gì không?!”
Kha Thiếu Bân gọi Tiểu Đồ ra, hỏi Việt Tinh Văn: “Vẫn giống hôm qua, tớ để Tiểu Đồ dẫn quái vật đi, bạn học khoa Vật Lý dùng cầu ánh sáng xiên mù mắt chúng, sau đó mọi người di chuyển mảng kiến tạo, vòng ra sau xử lý?”
Đêm qua Việt Tinh Văn đã chỉ huy như vậy, cuối cùng, mười sinh viên đều không hề hấn gì, diệt hết đám quái vật, mọi người đã tương đối quen với các bước này, vậy nên, trường thi đêm hôm nay không ai thấy lo lắng chút nào.
Biểu cảm của Việt Tinh Văn nghiêm túc lạ thường, cậu dỏng tai nghe, nghiêm túc nghe tiếng bước chân hỗn loạn trên hành lang, nghe vài giây, cậu bỗng nói: “Không thể lặp lại y hệt những thứ lần trước được, không đơn giản như vậy đâu. Tôi dành cả thanh xuân để đi thi, chưa từng nghe có đề thi nào xuất hiện hai câu hỏi giống hệt nhau.”
Mọi người suy nghĩ cẩn thận, lập tức rợn tóc gáy — Trông thấy đám quái vật giống y hệt hôm qua, suýt chút nữa mọi người đã lơi là cảnh giác! Nhưng, làm gì có chuyện thư viện để họ làm một câu giống hệt nhau tận hai lần được chứ?
Chắc chắn có điều bất thường.
Việt Tinh Văn cúi đầu suy nghĩ vài giây, nhanh chóng quyết định: “Mọi người trốn vào trong phòng bệnh đầu tiên đã.” Các bạn học đều không hề nghi ngờ chỉ huy của Việt Tinh Văn, đồng loạt làm theo, Việt Tinh Văn bước vào phòng cuối cùng, nhưng không đóng cửa.
Lưu Tiêu Tiêu nhỏ giọng hỏi: “Không đóng cửa à?”
“Cửa nẻo thế này chỉ là tờ giấy trong mắt bọn chúng thôi, cho dù có đóng, chúng cũng có thể dễ dàng phá cửa.” Việt Tinh Văn bình tĩnh nói: “Nếu gặp nguy hiểm, di chuyển mảng kiến tạo là được. Tôi phải đứng đây quan sát bọn chúng cho kỹ đã.”
Lưu Chiếu Thanh nghe vậy bèn đến bên cạnh Việt Tinh Văn, hai người cùng đứng ở cửa phòng bệnh nhìn ra ngoài.
Việt Tinh Văn nói: “Kha Thiếu, bảo Tiểu Đồ nhà cậu men theo hành lang, chạy vòng tròn thu hút đám quái vật.”
Kha Thiếu Bân thả Tiểu Đồ ra ngoài, bài hát thiếu nhi quen thuộc vang lên trong khu nội trú khoa tim mạch yên tĩnh: “Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, xòe đôi cánh…”
Đầu Tiểu Đồ nhấp nháy ánh đèn xanh lam, bánh xe dưới chân trượt vèo vèo, chớp mắt đã dẫn hết đám quái vật ở quầy y tá đi. Một đám quái vật đuổi sát đít Tiểu Đồ, xếp thành một hàng dài, trông vô cùng hoành tráng.
Bởi vì tiếng hát của Tiểu Đồ có tác dụng thu hút, đám quái vật đi ngang qua cửa phòng bệnh không hề tấn công mọi người mà tiếp tục đuổi theo Tiểu Đồ. Thế nên là, mọi người trông thấy một cảnh tượng kỳ lạ, người máy thông minh Tiểu Đồ dẫn quái vật đi dọc hành lang.
Dưới chân Tiểu Đồ có bánh xe, tốc độ trượt nhanh vô cùng, vì tối nay mọi người sửa điện trước mà không chiến đấu với đám quái vật, trên hành lang không có chướng ngại vật nào như thi thể. Tiểu Đồ vừa hát vừa lượn quanh hành lang, cả đám quái vật chạy sau lưng, không ngờ chúng không đuổi kịp nó.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Đồ đã dẫn đám quái vật lượn quanh khu nội trú. Mọi người đều không biết Việt Tinh Văn làm vậy để làm gì? Dắt quái vật đi dạo à?
Trâu Vũ Hàng nhanh nhảu, trực tiếp hỏi thẳng: “Tinh Văn, cậu dắt quái vật đi dạo vậy có dụng ý gì? Không đánh luôn à?”
Việt Tinh Văn bình tĩnh nói: “Tôi đang đếm.”
Mọi người nhìn nhau, lập tức hiểu ra vấn đề: “Số lượng quái vật thay đổi?!”
Quả nhiên Việt Tinh Văn gật đầu: “Số quái vật tối qua là 20 con, hôm nay là 25 con – nhiều thêm 5 con.” Từ lúc đầu cậu đã cảm thấy không đúng, tiếng bước chân lộn xộn hơn đêm qua nhiều, hóa ra là do số lượng tăng thêm.
Mọi người: “…”
Nếu không phải Việt Tinh Văn cẩn thận, mọi người hoàn toàn không nghĩ tới việc “đếm” này!
Nhìn đám quái vật buồn nôn kia, phản ứng đầu tiên của họ là nhanh chóng giết cho hết đám quái vật này. Đêm qua, khi Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh xử lý hết đám quái vật đúng là đã đếm số, hôm nay, cậu cho Tiểu Đồ dụ quái vật, đếm lại lần nữa, rõ là muốn tìm ra khác biệt của hai bài thi nửa đêm từ việc này.
Mà sự thật chứng minh, sự thận trọng Việt Tinh Văn không sai — Số quái vật hôm nay nhiều hơn hôm qua năm con!
Kha Thiếu Bân không nhịn được nói: “Ban ngày khu nội trú cũng có đúng năm người chết, đến tối lại lòi thêm ra năm con quái vật, hẳn không phải trùng hợp đâu nhỉ? Liệu có mối liên hệ gì không?”
Thấy Tiều Đồ đã hát gần xong rồi, Việt Tinh Văn nói liến thoắng: “Bây giờ không có thời gian phân tích, giải quyết chúng đã rồi tính. Chú ý, có thể thực lực của năm con mới xuất hiện mạnh hơn những con khác, mọi người cẩn thận!”
Cậu nhìn Tần Lộ đang tái mặt ở phía sau: “Chuẩn bị đổi vị trí.”
Tần Lộ lập tức di chuyển mảng kiến tạo chuyển mọi người tới quầy y tá ở góc phải dưới. Cùng lúc này, tiếng ca trên hành lang ngưng lại, đám quái vật không bị tiếng hát khống chế nữa, gào thét chạy về phía bọn họ.
Năm con quái vật chạy đầu hàng, rõ ràng tốc độ của chúng nhanh hơn đồng bọn, chúng nhanh nhẹn mà linh hoạt, mấy đôi tay trơ xương trắng ởn tấn công thẳng tới lồng ngực của mọi người! Việt Tinh Văn vội vã né tránh, xương tay nhọn hoắt đâm thủng một lỗ lớn trên bức tường sau lưng cậu, nếu không phải cậu phản ứng nhanh, nói không chừng lồng ngực đã bị nó móc ra một lỗ máu!
Số lượng gia tăng, năng lực mạnh hơn!
Hôm qua, bộ vuốt xương trắng của chúng chỉ có thể phá cửa gỗ, mà hôm nay đã có thể đục thủng tường xi măng. Nhìn lỗ hổng trên tường, mọi người chỉ thấy sởn gai ốc — May mà Việt Tinh Văn chú ý tới chúng, bằng không, tùy tiện xông lên đánh, nói không chừng còn bị giết ngược!
Việt Tinh Văn hít sâu, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nói: “Khoa Vật Lý ném cầu ánh sáng!”
Bạn học khoa Vật Lý bên cạnh nghe vậy, tức tốc ném quả cầu vào giữa đám quái vật.
Ngay lập tức, ánh sáng trắng chói mắt lan ra xung quanh như một vụ nổ, đôi mắt như quả bóng của đám quái vật lập tức mù lòa. Bọn chúng gầm lên những tiếng đau đớn, đụng bừa khắp nơi, chẳng mấy chốc chúng đã phá hỏng cửa các phòng bệnh. Năm con quái vật đầu tiên dù đã mù, nhưng chúng vẫn đánh hơi được vị trí của các sinh viên, nhe nanh múa vuốt nhào qua đó!
Các bạn học nhanh nhẹn nghiêng người tránh, chúng không nhìn được, chỉ biết vươn móng vuốt sắc bén đâm bừa khắp nơi, bàn y tá trong mắt chúng chẳng khác nào bong bóng yếu ớt. Cả quầy y tá bằng gỗ đều bị chúng phá hoại nhanh chóng, không tới năm giây đã đập tan tành.
Việt Tinh Văn hét lớn: “Bạn học khoa gây tê mau chống chế chúng!”
Cô gái khoa gây tê mặt mày trắng bệch, nghe vậy, cô lập tức lấy Lidocaine ra, rồi ném thẳng kim tiêm ra ngoài — Dù là quái vật ghê gớm thế nào, thuốc gây tê vẫn có tác dụng tức thì, hơn nữa cô còn có thể khống chế chúng theo ý muốn. Tiếc rằng lượng thuốc gây tê có hạn, cô gái run rẩy nói: “Tôi chỉ khống chế được ba con thôi!”
Ngay lập tức, ba con boss tinh anh đã gục xuống bởi thuốc gây tê.
Vẫn còn hai con boss tinh anh sức chiến đấu siêu mạnh, Trâu Vũ Hàng thông minh đột xuất, dứt khoát ném cực N cố định trên bức tường phía xa, cực S thì ném vào sau lưng hai con quái vật, “rầm” – nguồn sức mạnh khổng lồ của từ trường kéo hai con quái vật tới bức tường cách đó vài chục mét, hai con quái vật không thể thoát khỏi sức hút của nam châm ngay được, điên cuồng vùng vẫy ở phía xa.
Các bạn học kinh hồn bạt vía, tim bắt đầu đập dữ dội, mọi người vội vàng hít thở sâu ổn định lại nhịp tim.
Việt Tinh Văn: “Di chuyển mảng kiến tạo!”
Tần Lộ còn một cơ hội di chuyển mảng kiến tạo nữa, vừa nghe cậu nói lập tức lấy quả địa cầu ra, chớp mắt mọi người đã di chuyển đến gần phòng làm việc của bác sĩ, vòng ra sau lưng đám quái vật.
5 con boss tinh anh bị khống chế, 20 quái vật còn lại đổ xô về phía họ như thủy triều—
Việt Tinh Văn lật từ điển ra, quyết đoán dùng kỹ năng: “Thất Thượng Bát Hạ!”
Kỹ năng khống chế tập thể này rất có tác dụng trong hỗn chiến, ngay lập tức, bảy quái vật xương xẩu đồng thời lơ lửng trên không, tám con khác như trượt chân nằm chổng bốn vó lên trời, năm con còn lại bị thân thể của đồng đội cản đường, không thể qua chỗ họ.
Việt Tinh Văn đánh mắt ra hiệu với Lưu Chiếu Thanh: “Đàn anh, tranh thủ thời gian xử lý!”
Sức chiến của đám quái con này vẫn y hệt hôm qua, dùng từ điển phang vào đầu cũng phang chết được, nhân lúc chúng đang bị khống chế, từ điển của Việt Tinh Văn đập không trượt phát nào, tỷ lệ chính xác khi Lưu Chiếu Thanh phi dao cũng tăng rõ rệt, hai người phối hợp, chưa đến một phút đã xử đẹp toàn bộ đám quái con.
Việt Tinh Văn hô lên: “Bạn nào không có kỹ năng trốn vào phòng bác sĩ!”
Mấy cô gái vừa dùng hết kỹ năng khống chế nhanh chóng chạy tới phòng làm việc, lo lắng nhìn ra ngoài qua lớp kính.
Tác dụng khống chế của nam châm đã hết, hai con boss tinh anh bị hút trên tường như cao thủ võ lâm, gầm lên từng tiếng the thé, chớp mắt đã xông đến trước mặt các sinh viên. Chúng vung bộ xương trắng ởn lên, ngay khi sắp vồ tới các sinh viên, Việt Tinh Văn vội hô lên: “Tạt acid!”
Cậu chàng khoa Hóa tức tốc vung tay, chất axit trong suốt rào rào như mưa trút lên hai con quái vật kia, tiếng máu thịt tan chảy “xèo xèo” xen lẫn tiếng gầm rít của đám quái vật, đinh tai nhức óc.
Ba boss tinh anh bị gây tê cũng tỉnh táo lại, Việt Tinh Văn vung từ điển qua, rõ ràng đã đập trúng đầu một con nọ, song quái vật đó chỉ hơi lảo đảo một chốc, cuốn từ điển nặng như vậy cũng không thể đập nó ngất xỉu.
Thấy quái vật nọ đã sắp chụp được mặt Việt Tinh Văn, Việt Tinh Văn vội lùi ra sau mở cuốn từ điển: “Ngũ Thể Đầu Địa!”
Rầm – quái vật nọ bò rạp trước mặt Việt Tinh Văn, Lưu Chiếu Thanh nhanh nhẹn đâm một dao qua tim của nó, con quái vật co giật đôi lần, rồi im hẳn.
Lưu Chiếu Thanh phát hiện ra mấu chốt, vội vàng lên tiếng nhắc: “Điểm yếu của chúng là tim, đánh vào đầu vô dụng!”
Trong một diễn biến khác, hai con quái vật hung tợn bổ nhào qua, bức tường nơi chúng xông tới bị lực tấn công kinh khủng nện thủng, vang lên từng đợt “ầm” “ầm” nhức tai.
Móng vuốt nhọn hoắt của quái vật vồ thẳng tới nam sinh khoa Hóa vừa tạt hết acid.
Sắc mặt cậu ta tái mét, trân trân đứng đó, Lưu Chiếu Thanh ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng vung dao phẫu thuật lên, dồn sức đâm thẳng qua tim con quái vật kia…
Dao phẫu thuật xuyên tim, quái vật nọ trợn mắt, ngã rầm rầm xuống đất.
Cậu nam sinh bừng tỉnh, phát hiện mình vừa thoát khỏi nguy hiểm, quay đầu trông thấy con dao giải phẫu đầm đìa máu trên tay Lưu Chiếu Thanh đang ôm ngực, cậu ta xúc động, cảm kích nói: “Cảm, cảm ơn anh…”
Lưu Chiếu Thanh cười, “Không cần cảm ơn, tôi không muốn thấy bạn học nào chết trước mắt mình.”
Nói thì dễ, nhưng đến khi nguy cấp có mấy ai bằng lòng cứu người?
Con quái vật còn lại đuổi theo Kha Thiếu Bân đang trốn trong góc, móng vuốt sắc lẹm của quái vật nọ chỉ cách Kha Thiếu Bân vài phân, ngay khi nó gần chụp được đầu cậu, Kha Thiếu Bân cái khó ló cái khôn, lập tức gọi laptop của mình ra che sau đầu, sau đó quay người chạy băng băng về phía Lưu Chiếu Thanh, vừa chạy vừa hét: “Đàn anh ơi cứu em!”
Lưu Chiếu Thanh gào lên: “Cúi xuống!”
Kha Thiếu Bân cúi người xuống, dao phẫu thuật bay “xoẹt” qua đỉnh đầu cậu, một dao xuyên thẳng qua tim con quái vật.
Nghe tiếng quái vật ầm ầm ngã xuống sau lưng, Kha Thiếu Bân ngồi sụp xuống đó, cánh môi khẽ run rẩy: “Cảm, cảm ơn…”
Lưu Chiếu Thanh thu dao lại: “Không có gì, em hô ‘cứu em’ đúng lúc đấy.”
Kha Thiếu Bân ôm máy tính bị đánh nát khóc không ra nước mắt. Cũng may máy tính của cậu cũng có chức năng tự chữa, lúc nguy cấp còn trở thành tấm khiên bảo vệ cậu, không thì vừa rồi thứ bị đập nát bấy chính là não cậu.
Bên cạnh, Việt Tinh Văn đã kiệt sức tái mặt dựa vào tường thở dốc. Tim đập kịch liệt khiến cậu váng đầu hoa mắt, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận nỗi sợ khi cái chết cận kề một cách chân thực đến vậy, tim quặn lên từng hồi, lưng cũng bắt đầu đau nhức theo.
Mấy cô gái trong văn phòng vội vàng chạy đến trước Việt Tinh Văn, lo lắng hỏi: “Mọi người không sao chứ?” “Có bị thương không?” “Tinh Văn, sao rồi?”
Việt Tinh Văn nhắm mắt điều chỉnh lại nhịp thở, hồi lâu sau, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cậu chậm rãi đứng thẳng dậy.
Mặt bị bắn vài giọt máu, đầu tóc rối bù, môi cũng trắng bệch, nhưng đôi mắt Việt Tinh Văn vẫn luôn trong veo, bình tĩnh. Cậu quay đầu nhìn sàn nhà hỗn độn, giọng khàn khàn: “Những chuyện xảy ra đêm nay đủ để chứng minh, trường thi nửa đêm và ban ngày hoàn toàn không phải hai thế giới tách biệt.”
“Xuất hiện thêm 5 boss tinh anh, điểm yếu đều là tim, hẳn chúng chính là bệnh nhân đã chết vào ban ngày. Trường thi ban đêm đã bổ sung một dữ liệu cho vụ án ban ngày. Nếu tôi suy luận không sai, vậy thì trước khi chúng ta bước vào khu nội trú khoa tim mạch này, đã có 20 bệnh nhân chết từ trước.”
Cậu là sinh viên ngành xã hội, thật ra không hề nhạy cảm với mấy con số. Nhưng có bạn thân là sinh viên khoa Toán, mưa dầm thấm đất, kiểu gì cũng bị người kia ảnh hưởng đôi chút, vô thức kiểm đếm số lượng quái vật.
Hôm qua trong cuộc chiến đầu tiên cậu đã cố tình đếm số, có 20 con quái vật, khi đó cậu còn nghĩ có 10 thí sinh, 20 quái vật, được bố trí theo tỷ lệ. Đêm nay từ khi bắt đầu cậu đã đếm số lượng quái vật, kết quả số quái vật biến thành 25, 5 con mới xuất hiện có sức chiến đấu rất mạnh.
Trùng hợp sao?
Không thể có sự trùng hợp nào rõ rệt như vậy được. Rõ ràng, đây là một gợi ý về số lượng.
Những bệnh nhân chết trong khu nội trú vào ban ngày, sẽ trở thành quái vật trong trường thi ban đêm. Sau khi bị thí sinh giết chết, đêm hôm sau lại xuất hiện trở lại. Có thể hiểu rằng, họ bị hung thủ giết hại xong, trở thành oán linh trong khu nội trú tim mạch, đuổi giết thí sinh trong trường thi đêm.
Hôm đầu tiên 20 con, hôm thứ hai 25 con. Nếu như mấy hôm sau tiếp tục có người chết, trường thi ban đêm sẽ ngày càng khó hơn.
Bài thi lần này có độ khó tăng dần, trừ phi bọn họ tìm ra hung thủ nhanh nhất có thể, ngăn cản gã gây án, bằng không, trường thi đêm ngày thứ năm, khi số người hung thủ giết hại đã quá nhiều, họ sẽ khó mà đối phó được với số quái vật tăng thêm.
Việt Tinh Văn hít sâu, nhìn sang bạn bè xung quanh, bình tĩnh nói: “Hung thủ trong khu nội trú khoa tim mạch, không chỉ gây án một lần, mà ẩn náu ở đây gây án lâu dài. Phạm vi điều tra, có thể thu gọn thêm một bước rồi.”