Ta bắt đầu đóng cửa đọc sách, hai tai không nghe ngóng chuyện bên ngoài ô cửa sổ kia nữa, chỉ đợi Mộ Dao đến xác định suy đoán trong lòng ta.

Đây cũng là khoảng thời gian ta dành tâm sức để ý đến những người bên cạnh, nhưng ta phát hiện, có rất nhiều chuyện không được bình thường.

Ngân Hạnh trầm ổn, Thuý Trúc hoạt bát, Thiên Chỉ đã ngày một trưởng thành, còn có… Hoa Nhung Châu ta nhìn không thấu. Lúc mới gặp nghĩ hắn là một đứa trẻ nhút nhát, nhưng bây giờ hắn cư xử rất khác trước đây, ta không biết rốt cuộc điều gì đã làm hắn thay đổi.

“Tiểu thư…” Ngân Hạnh thấy ta cả ngày không có việc gì làm, cuối cùng đến bên cạnh ta, ngập ngừng nói.

Xung quanh không có người khác, Ngân Hạnh lúc nào cũng dứt khoát nay lại tỏ ra lúng túng. Ta không nói gì, đặt bức tranh đang thêu trên tay xuống đợi nàng ấy nói.

Cuối cùng nàng ấy cũng lên tiếng: “Thưa tiểu thư, có một chuyện nô tì không biết có nên nói với tiểu thư hay không.”

Ta vuốt ve bức tranh thêu chẳng đâu vào đâu, nói: “Chuyện gì vậy?”

Ngân Hạnh trông có vẻ hơi khó xử, do dự rồi nói: “Mấy ngày nay nô tì nhìn thấy Thiên Chỉ và…Viên Phong thị vệ ở cạnh nhau.”

Viên Phong… thị vệ bên cạnh Dạ Trọng Lan?

Ta thực sự không biết chuyện này, nhìn vẻ mặt có chút lo lắng của Ngân Hạnh, ta cười nói: “Ngân Hạnh, Thiên Chỉ có cuộc sống riêng của nàng ấy, ta không nên can thiệp vào.”

“Nhưng Viên Phong thị vệ là… người bên cạnh Tấn vương gia…” Ngân Hạnh vẫn cau mày.

“Ngân Hạnh.” Ta nghiêm túc ngẩng đầu nhìn nàng ấy, nói: “Ta hiểu nỗi lo của ngươi, nhưng Thiên Chỉ là người ta rất rõ. Các ngươi rồi cũng đến tuổi thành thân, chỉ cần ngươi thích, dù có là ai ta cũng ủng hộ, sẽ không vì thân phận mà cấm cản, các ngươi nên có cuộc sống của riêng mình.”

Ngân Hạnh sững người một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng không nhiều lời nữa.

Trong lòng ta thấy thú vị hơn rồi, cuộc sống tẻ nhạt của ta như được tô thêm màu sắc. Đây cũng là chuyện vui.

Ta chưa bao giờ để ý đến Thiên Chỉ và Viên Phong. Mối quan hệ của các nhân vật nhỏ bé không bao giờ được viết ra trong truyện. Không biết Thiên Chỉ và Viên Phong vốn dĩ đã có duyên, hay vì ta đã thay đổi tình tiết nên họ mới đến bên nhau.

Sau đó ta bắt đầu tìm hiểu, ngồi xổm ở con đường góc tường, vì ta nghe Hạnh Ngân nói, nếu ta vội vàng hỏi, e rằng Thiên Chỉ sẽ không nói sự thật, nên ta phải tự mình tìm hiểu mới có thể giúp nàng ấy một tay.

Lần này vừa để ý đã phát hiện Viên Phong thường đúng giờ đến tìm Thiên Chỉ. Nhưng Thiên Chỉ cứ trốn tránh không gặp, chắc hẳn nha đầu ngốc nghếch đó đang kiêng kị thân phận của nhau, dù sao đi nữa Dạ Trọng Lan cũng coi như là chồng cũ trên danh nghĩa của ta.

Sau khi trở về Hoa phủ, Thiên Chỉ dường như luôn ưu sầu, ta tưởng nàng ấy lo lắng cho ta, nhưng xem ra là ta tự đa tình.

Ta đứng lên, đấm đấm vào hai chân đã tê dại vì ngồi xổm, nói nhỏ với Hoa Nhung Châu, người cũng đang ngồi xổm bên cạnh: “Đi thôi.”

Hắn ngoan ngoãn theo ta rón rén rời đi. Ta nói cho mà mà, chui ở góc tường nghe lén là một nghệ thuật, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến quyền riêng tư của Thiên Chỉ, nên ta chỉ có thể rình mò nghe trộm với Hoa Nhung Châu.

Sau khi duỗi tay chân, ta nói với Hoa Nhung Châu: “Đi, chúng ta đi dạo phố, tiện thể thăm cửa hàng.”

Từ đầu phố đến cuối phố, ta đều nghiên cứu rất kĩ vị trí, tình hình kinh doanh của tất cả các cửa hàng, vì sợ thiếu sót nên ta luôn cầm giấy và chì kẻ mày viết viết vẽ vẽ. Thấy ta tâm trạng đang rất tốt mà trêu đùa chuyện của Thiên Chỉ trên đường đi, Hoa Nhung Châu đột nhiên cắt ngang: “Tiểu thư, có một chuyện ta không hiểu.”

“Chuyện gì vậy?”

“Lúc ta còn nhỏ, mẹ từng nói với ta, nếu hôn một ai đó thì phải chịu trách nhiệm.” Hoa Nhung Châu nhìn ta, rất nghiêm túc hỏi, giống như tiểu bạch thỏ chưa biết mùi đời.

Ta bất giác bật cười: “Đúng vậy, mẹ ngươi nói đúng.”

Nhìn Hoa Nhung Châu cúi đầu không lên tiếng, ta tò mò hỏi: “Ngươi đã hôn trộm…”

Ta chưa kịp nói xong thì Hoa Nhung Châu đột nhiên kéo mạnh ta một cái, cùng lúc đó, một bóng người gầy nhỏ ngã xuống đất nơi ta đang đứng.

Lúc này ta mới phản ứng lại, vừa nãy ta cứ lo nói chuyện mà không nhìn đường, suýt chút nữa đã bị một đứa trẻ ngã trên mặt đất này tông phải, là Hoa Nhung Châu kịp thời kéo ta ra, nhưng đứa bé đã ngã xuống.

Nhìn kĩ đứa trẻ trên mặt đất, quần áo rách tơi tả, chắc là một nhóc ăn mày. Ta định vươn tay đỡ nó đứng dậy thì bị Hoa Nhung Châu giữ lại, lần này hắn lên tiếng trước, không đợi ta nói đã thốt lên: “Bẩn.”

Ta cau mày, vung tay khỏi tay hắn: “Ngươi học ở đâu ra thói thành kiến rồi đấy?”

Hắn đỡ nhóc ăn mày lên, thấy đầu gối của nó đã bị trầy xước, chắc chỉ mới sáu bảy tuổi. Nó nhìn ta, khuôn mặt gầy và đôi mắt to tròn hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Ngươi không sao chứ? Đầu gối có đau không? Có muốn theo ta đến y quán khám không?” Ta nhẹ giọng nói, sợ sẽ làm nó sợ.

Đứa trẻ lắc đầu, vùng khỏi tay ta bỏ chạy. Nhưng mới chạy được vài bước đã bị Hoa Nhung Châu tóm lại trong lòng bàn tay to lớn, nhìn người ăn mày nhỏ bé đang chật vật, ta còn chưa nói gì đã thấy Hoa Nhung Châu rút ra một chiếc hầu bao trong tay nhóc ăn xin. Ta chạm vào eo mình, quả nhiên trống rỗng.

Sau khi nhận lại hầu bao, ta thấy nhóc ăn xin đang thất thần co lại thành một cục run bần bật. Ta lấy trong ví ra vài miếng bạc vụn đưa cho nó, nhóc ăn mày sáng mắt, cầm lấy bạc quay người bỏ chạy.

Trong lòng cảm thấy chua xót, vừa rồi ta thấy đầu gối của đứa trẻ vẫn đỏ ngầu.

“Tiểu thư, đứa trẻ đó ăn trộm không thành lại giả vờ đáng thương. Người không nên cho nó bạc. Cái mánh khoé bọn trẻ con hay dùng này, nếu là người khác sẽ không bị lừa.” Hoa Nhung Châu nói khi đứa trẻ đã chạy đi khá xa. Khuôn mặt đã mờ đi nét ngây thơ, con ngươi màu nâu ngày càng lãnh đạm, không có chút hiếu thuận đơn thuần như trước nữa.

“Cái gì gọi là giả vờ đáng thương? Đầu gối của nó đã chảy máu rồi.” Ta cau mày đáp.

“Người đúng là dễ bị lừa.” Hoa Nhung Châu nói xong tiếp tục bước đi.

Để lại ta đứng tại chỗ tức gần chết, đứa nhỏ này thật sự đến thời kì nổi loạn rồi sao?

Cuối cùng ta vẫn đi theo, đổi chủ đề: “Nói ra cũng là lỗi của ta. Ta chưa bao giờ để ý đến chuyện của ngươi, với Thiên Chỉ cũng vậy. Khoảng thời gian này nàng ấy chắc là không dễ chịu gì, ta không biết…”

“Tiểu thư quả nhiên vừa có trí nhớ không tốt vừa bất cẩn.” Hoa Nhung Châu không nể tình đáp.

Ta kiềm chế không ra tay đánh người, cố tình kiếm chủ đề để xoa dịu không khí mà hắn còn không cảm kích?

“Người còn hay vênh mặt nữa…”

“Tiểu thư vẫn cảm thấy lần đầu tiên gặp ta là ở lễ tế tổ sao?”

Lẽ nào không phải sao? Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hoa Nhung Châu, ta cũng không nói gì, nghĩ kĩ lại, chẳng lẽ Hoa Khiết trước đây đã từng gặp hắn sao?

Hoa Nhung Châu đột nhiên dừng bước, ta vô thức nhìn hắn, chỉ nghe thấy hắn nói: “Đến rồi.”

Trên đường lớn?

Ta vô thức nhìn xung quanh, không có chút ấn tượng nào, vậy đoán chắc người trước kia gặp hắn không phải ta rồi, ta cười ngượng nghịu nói: “Ồ, hóa ra là ở đây à…”

“Không nhớ thì không cần nói.” Hoa Nhung Châu một lần nữa không chịu để cho ta một chút thể diện.

Đang lúc ta thấy không thoải mái thì Hoa Nhung Châu nói tiếp: “Nhưng người không nhớ ta cũng không sao, ta có thể nói cho người biết.”

Ta nhìn đứa trẻ đã cao hơn ta nửa cái đầu, hắn nhìn ta với ánh mắt tràn đầy chân thành.

“Lần đầu tiên nhìn thấy người, ta suýt nữa đụng phải xe ngựa của người, người không những không trách tội ta mà còn khen ta còn nhỏ tuổi mà đã biết nhẫn nhịn như vậy, ngày mai có thể đến phủ của người. Nhưng ta tự ti không đi, cũng không đi ăn xin nữa, bắt đầu nỗ lực kiếm tiền”.

Đứa trẻ bị tông xe? Trong đầu có một chút ấn tượng, có phải ngày hôm đó ta về thăm nhà mẹ đẻ?

“Lần thứ hai ta nhìn thấy người là ở trong tửu lâu. Mặt người không chút dao động, dù cho bị vu khống chế nhạo. Nhưng chính ta lại không nhịn nổi trước mà động tay động chân. Sau đó người nói với ta một câu, muốn bảo vệ người khác thì phải bảo vệ được mình trước, ta ghi nhớ kĩ. Sau khi rời khỏi tửu lâu thì đi tòng quân”.

Tửu lâu? Là tên tạp dịch bị đánh lúc Hoa Thâm gây chuyện?

“Lần thứ ba nhìn thấy người là ở lễ tế tổ. Lần này cuối cùng ta cũng tự mình bảo vệ được người. Người vỗ vai khen ta, nói ta có tiền đồ.”

Lần này thì ta biết đó là hắn.

“Lần thứ tư nhìn thấy người, ta đã thành công trở thành thị vệ trong viện của người. Ta canh gác ở Tấn vương phủ được nửa năm, cuối cùng cũng đủ tư cách đứng trước mặt người.”

Nghe vậy, ta có chút không kịp phản ứng, những cảnh tượng trong quá khứ từ từ hiện lên. Ăn mày, tạp dịch, binh phủ, tất cả đều là hắn?

Hoa Nhung Châu không dừng lại: “Người hỏi tên ta bốn lần, đến lần thứ tư mới nhớ tên ta, vậy nên tiểu thư, người vẫn không chịu thừa nhận mình có trí nhớ không tốt sao?”

Nhóc ăn mày nói mình tên là “Châu”, tên tạp dịch bị đánh đến nỗi nói ngọng nói mình tên “Châu Dũng”, hóa ra đều là hắn.

Châu Dũng, Dũng Châu, Nhung… Châu.

Đối diện với ánh mắt mong đợi của Hoa Nhung Châu, nhịp tim của ta chậm lại vài nhịp, ta nói: “Bình thường không phải ngươi không thích nói chuyện sao? Sao hôm nay lại nói nhiều như vậy?”

Hoa Nhung Châu nghiêm khắc đáp lại: “Là tiểu thư bắt ta sau này có gì cũng phải nói cho người biết.”

Lớn thật rồi, dám dùng lời nói của chính ta để cãi ta.

“Ồ… ồ, chuyện đó… là lỗi của ta, sau này ta sẽ không thế nữa.” Ta hơi xấu hổ nói.

Hoa Nhung Châu cười rạng rỡ nhìn ta, giống như một đứa trẻ không hiểu thế sự, nhưng ta sẽ không bị dáng vẻ tiểu bạch thỏ của hắn lừa nữa, rõ ràng là một con sói có cái đuôi to đội lốt thỏ con.

Vì thấy không thoải mái nên ta đã kết thúc chuyến đi sớm hơn dự định. Quay trở lại Hoa phủ, ta bắt đầu cẩn thận chọn một bộ trang sức hoàn chỉnh từ hộp trang sức. Tất cả đều do Hoa Thâm tặng ta, mỗi cái đều có giá trị liên thành.

Sau khi thu xếp xong, ta gọi Thiên Chỉ vào, cũng không ngại Ngân Hạnh và Thúy Trúc ở đây, đưa hộp trang sức cho Thiên Chỉ.

Thiên Chỉ nhận với vẻ mặt khó hiểu, khi mở ra, mặt nàng ấy tái đi.

Thấy vậy, ta vội vàng giải thích: “Khế ước trong hộp là cửa hàng do ta đứng tên, ban ngày ta đã cẩn thận lựa chọn ra rồi. Tuy vị trí địa lý không thật sự tốt, nhưng coi như cũng có khách hay lui tới. Dù sao đất đai phồn hoa ở đây đều là cửa tiệm của quan lại mở, ta sợ sau này ngươi không giữ được tiệm nếu không có ta, bộ trang sức trong đó ta cũng chưa từng dùng, vẫn còn mới tinh, giấy bán thân của ngươi cũng trả lại cho ngươi, coi như thành toàn tình cảm chủ tớ bao lâu nay giữa hai ta.”

Thiên Chỉ không hề tỏ ra vui mừng, nàng ấy quỳ xuống, rơm rớm nước mắt nói: “Tiểu thư, nếu nô tì làm sai chuyện gì, người có thể đánh phạt nô tì, nô tì không oán hận dù chỉ một chút, nhưng xin đừng đuổi nô tì đi…”

Ta vội đỡ nàng ấy dậy, nói: “Ta không đuổi ngươi đi, ta đang chuẩn bị của hồi môn cho ngươi.”

“Tiểu thư, nô tì không muốn rời xa người, nô tì và Nam Phong chỉ là…” Thiên Chỉ hoảng sợ giải thích.

“Có lẽ vài ngày nữa ta phải rời khỏi kinh thành rồi, may mà là bây giờ ta đã biết, nếu không lúc đó ta đưa ngươi đi sẽ làm lỡ dở hạnh phúc của ngươi, cũng may vẫn kịp tiễn ngươi xuất giá. Nếu sau này Nam Phong bắt nạt ngươi, ngay cả khi ta không ở kinh thành, chỉ cần nói với ta, ta sẽ quay lại chống lưng cho ngươi.” Ta ngắt lời Thiên Chỉ, vỗ nhẹ vào tay nàng ấy.

Mắt Thiên Chỉ đỏ hoe: “Tiểu thư, nô tì muốn đi cùng người.”

“Nha đầu ngốc.” Ta gõ đầu nàng ấy nói: “Kết hôn là chuyện cả đời, ta thấy Nam Phong cũng là người tốt, các ngươi vốn là ngươi tình ta nguyện, không cần để ý đến ta. Hơn nữa, ta không thể nuôi ngươi cả đời. Ngươi đùng hòng ỷ lại vào ta.”

Thiên Chỉ bị ta chọc cười, cuối cùng không còn rơi nước mắt nữa.

Thấy vậy, ta bắt đầu thoải mái nói chuyện: “Chuyện của ngươi và Viên Phong bắt đầu từ lúc nào? Sao không nói cho ta biết? Chẳng lẽ sợ ta cấm cản?”

Thiên Chỉ có chút ngượng ngùng nói: “Từ… khi ở Tấn vương phủ, Viên Phong đến lấy con ấn của tiểu thư, ta không nhịn được nói vài câu với hắn. Sau đó… Sau đó, là Viên Phong thị vệ phái thêm nhiều người trông coi hơn, mới giúp viện của chúng ta không phải chịu lạnh nhạt. Nô tì không nói cho người vì cảm thấy… chuyện này là không thể… ”

Trước đây ta cứ tưởng những người hầu của Tấn vương phủ vì ta có Hoa Tướng hậu thuẫn nên mới không bạc đãi ta, hóa ra chuyện này còn có liên quan tới Viên Phong.

Thị vệ của nam chính và nha hoàn của nữ phụ, sự kết đôi này đúng là kì lạ và hài hước. Tâm trạng đang vui vẻ, ta quay lại nói với Ngân Hạnh và Thúy Trúc: “Nếu sau này các ngươi có ý trung nhân, có thể nói thẳng với ta, bất kể đối phương là ai, chỉ cần ngươi bằng lòng, ta sẽ để các ngươi xuất giá đàng hoàng.”

Ta muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng thấy Thúy Trúc cúi gằm mặt xuống, nhớ đến Hoa Nhung Châu, ta nhất thời không biết nói thêm gì. Kéo Thiên Chỉ đến nói chuyện, nàng ấy nhất quyết ở lại với ta cho đến khi rời khỏi kinh thành, vì vậy ta cũng thôi không khuyên bảo nhiều nữa.

Mộ Dao vẫn chưa có tin tức gì, nhốt Ngũ Sóc Mạc ở đây mãi cũng không hay, cho nên đầu óc ta phải hoạt động, không thể cứ ngồi chờ tin tức của Mộ Dao được nữa.

Lệnh cho Thiên Chỉ chuẩn bị một ít trà và điểm tâm, ta lại vào cung lần nữa.

Ngồi trong cung Thích quý phi, nàng kinh ngạc nhìn ta: “Sao Hoa tiểu thư lại nhớ đến ta vậy?”

Ta cười nói: “Chuyện Thích quý phi đề xuất hôm nọ, ta suy nghĩ một chút thấy không tồi, nên hôm nay cố ý tới đây trước.”

“Ta đã nói Hoa tiểu thư là người thông minh mà.” Đôi mắt Thích quý phi lóe lên.

Ta lấy khăn tay lau nhẹ khóe miệng rồi mới lên tiếng: “Có điều ta không biết nhiều về hoàng cung, sợ sau này muốn giúp đỡ Thích tỷ tỷ chỉ đành lực bất tòng tâm.”

Thích quý phi ngồi gần hơn một chút, thì thào bên tai ta: “Những việc này muội muội có thể tới hỏi ta, nếu ta và muội hợp tác, nhất định sẽ dốc túi đưa người.”

“Vậy không biết ngày thường hoàng thượng thích gì?” Ta giả vờ vui vẻ.

Thấy ta không chút giấu giếm thăm dò, Thích quý phi hơi khinh thường, nhưng nàng vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng ghé vào tai ta nói: “Muội muội hỏi đúng người rồi đấy. Muội muội cũng biết hoàng thượng thích ăn đồ ngọt rồi đó, mật ong này… Tốt cho tim của hoàng thượng. ”

Trước đây nghe nói Dạ Trọng Hữu rất thích ăn vải, chắc là nghiện đồ ngọt, nhưng mật ong…

Thích quý phi ngồi thẳng người lại: “Đây lại là chuyện rất ít người biết. Hoàng đế mà, lúc nào chẳng vui buồn thất thường. Ta ở trong cung này lâu nên mới biết. Muội muội, muội đừng truyền ra ngoài. Ta thấy hoàng thượng đối đãi muội đặc biệt, sau này nếu muội… xin đừng quên ta… ”

Ta cười một cái, đang định nói thì nghe thấy một giọng nói sắc bén vang lên:

“Hoàng thượng giá đáo.”

Thích quý phi liếc ta một cái, mỉm cười với ta rồi đứng dậy hành lễ.

Dạ Trọng Hữu mặc một chiếc áo long bào màu vàng, trông dáng vẻ giống như vội vàng chạy đến đây ngay sau khi giải quyết xong công vụ. Ta cảm nhận được ánh mắt hắn đang đổ dồn vào ta, vì vậy cúi đầu không nói, làm ra vẻ ngại ngùng.

“Không cần đa lễ, trẫm đến tìm Hoa Khiết.” Dạ Trọng Hữu nói thẳng, giọng điệu thậm chí không có một chút khách sáo.

Thích quý phi không hề để ý, cười nói: “Vậy hoàng thượng đến đúng lúc quá, Hoa muội muội và thiếp nói chuyện xong rồi.”

Dạ Trọng Hữu gật đầu rồi quay lưng bỏ đi, nhìn lại ta ra hiệu bảo đi theo.

Thích quý phi hiểu rõ ý người, chớp mắt với ta, ta đáp lại bằng một nụ cười khách khí rồi đi theo Dạ Trọng Hữu.

Sau khi ra khỏi cung nàng, Dạ Trọng Hữu đã hỏi: “Mấy ngày nay sao nàng chăm đến cung Thích Quý phi vậy?”

“Hình như hoàng thượng không muốn ta ở cạnh Thích phi nương nương thì phải? Đây là lần thứ hai người xông tới chen ngang rồi. Sao vậy?” Ta không đáp mà hỏi vặn lại.

Dạ Trọng Hữu đành trả lời: “Hiếm khi nàng vào cung, không phải tìm mẫu hậu thì là Thích quý phi. Mẫu hậu thì không nói làm gì, nhưng dựa vào đâu mà số lần Thích quý phi gặp nàng còn nhiều hơn ta?”

Nhìn Dạ Trọng Hữu càng nói càng không che giấu, ta không trả lời.

Một lúc sau Dạ Trọng Hữu lại lên tiếng: “Ta nghe nói mấy ngày nay nàng và thị vệ bên cạnh có phải thân thiết quá rồi không? Lần trước nàng nghe nói hắn bị thương liền vội vàng rời đi, bỏ lại ta trơ trọi đứng đó. Một tên thị vệ thôi, có phải đã vượt quá thân phận của mình rồi không? ”

“Hoa Nhung Châu là thị vệ của ta, trung thành với ta, sao ta có thể không quan tâm tới?” Ta đáp.

Dạ Trọng Hữu thâm sâu nhìn ta: “Chỉ là thị vệ thôi sao?”

Tim ta nhảy dựng, không muốn hắn để ý tới Hoa Nhung Châu nên đổi chủ đề: “Hoàng thượng thích ăn mật ong sao?”

Dạ Trọng Hữu nghe ta hỏi xong, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui mừng: “Nàng đang hỏi sở thích của ta à?”

Ta lại cúi đầu không nói gì, Dạ Trọng Hữu bước đến gần hơn một chút, ta muốn tránh nhưng bị hắn kéo lại, giọng nói của hắn vang lên bên tai: “Chuyện này trong cung không ai biết đâu nhé. Ta bị dị ứng với mật ong. Hồi bé ăn phải, suýt chút nữa mất đi nửa cái mạng. Chuyện này liên quan đến an nguy của ta, nên tất cả những cung nữ biết chuyện lúc đó đều bị hoàng hậu xử lý rồi, nhưng nói cho nàng ta không sợ, đừng nói với người khác là được.”

“Thì ra có chuyện như vậy.” Ta kéo tay hắn ra, lạnh nhạt đáp.

Dạ Trọng Hữu không quan tâm đến sự thờ ơ của ta, thay vào đó, hắn cười nói: “Sau này nàng muốn biết gì thì cứ hỏi thẳng ta nhé.”

“Chuyện gì hoàng thượng cũng sẽ nói với ta sao?” Ta hỏi lại.

Dạ Trọng Hữu trịnh trọng gật nhẹ đầu.

Ta tiếp tục hỏi: “Thích khách giết huynh trưởng ta có tung tích gì chưa?”

Dạ Trọng Hữu sửng sốt một chút mới nói: “Khiết Khiết, những chuyện này giao cho ta được không? Ta cam đoan sẽ không bỏ qua cho kẻ đứng đằng sau, ta không muốn nàng vất vả như thế. Có ta ở đây, nàng ở phía sau ta là được.”

“Nhưng….” Ta nhìn ánh mắt Dạ Trọng Hữu, không né tránh, nói: “Nếu ta biết kẻ đứng sau, chắn chắn sẽ đích thân… xử lý.”

Dạ Trọng Hữu không nói gì nữa, chỉ nhìn ta hồi lâu, cuối cùng hắn bất đắc dĩ lắc đầu, không thèm tranh luận với ta.

Sau khi hồi phủ, ta bắt đầu tập trung đến công chuyện ở cửa hàng hơn, dần dần tìm người chuyển nhượng cửa hàng trong tay, ngân lượng vẫn còn tương đối, tóm lại ta… chưa từng nghĩ sẽ ở lâu tại cái kinh thành này.

Mấy ngày nay Hoa Nhung Châu đều đi theo ta, ta đi đâu hắn theo đấy, ta cũng để cho hắn theo.

Vô tình thấy bên đường bán hạt dẻ nướng, làm ta nhìn một cách thèm thuồng, món này không khác thời hiện đại là bao, ta quay đầu lại hỏi Hoa Nhung Châu: “Muốn ăn hạt dẻ không?”

Hoa Nhung Châu khẽ gật đầu, lâu lắm rồi ta không thấy dáng vẻ trẻ con của hắn, nhìn chằm chằm rõ là thèm ăn, ta rộng lượng mua hẳn một túi lớn cho hắn.

Sau đó đi vài bước nữa lại có bàn tay đầy hạt dẻ xòe trước mặt ta, còn tay kia nắm mấy viên tròn tròn màu hạt dẻ, là vỏ vứt đi.

Trong lòng cảm thấy ấm áp, ta cầm hạt dẻ lên, mở miệng nói với hắn:”Cảm ơn.”

Hắn mím môi cười, tim ta đập loạn nhịp, muốn đưa tay xoa đỉnh đầu hắn, đúng lúc này lại có giọng nói chen vào: “Khiết Khiết.”

Tay ta không tự chủ được giật về, ngoảnh mặt thấy Dạ Trọng Hữu đứng cánh đó không xa, mặt không đổi sắc nhìn ta.

Hắn lại cải trang vi hành? Ta đang định đi tới, đột nhiên bên người truyền đến một tiếng rít, làm ta giật cả mình.

Một phụ nhân trung tuổi ngã xuống nền đất, bên cạnh là một nam tử đang đưa tay dìu, dường như là trượng phu bà ta, phụ nhân kia run rẩy chỉ tay hét lên: “Là …. là ngươi…. tên tội phạm giết người.”

Mà hướng tay bà ta chỉ là – Hoa Nhung Châu.

Hoa Nhung Châu nhìn thấy phụ nhân kia, ánh mắt thoáng chốc giống như một con sói hung ác, sự tàn nhẫn tỏa ra, ta nhìn mà không khỏi rùng mình.

Hơi lo lắng khẽ giật ống tay áo hắn, hắn nhìn ta, thu lại vẻ tàn độc kia.

Phụ nhân kia tiếp tục gào khóc: “Quả nhiên là ngươi, cái tên tặc nhân đáng chém ngàn đao, không ngờ lại nhìn thấy ngươi ở nơi này, thật sự đáng thương cho người công công già kia….”

Người hiếu kì càng vây lại nhiều hơn, ta chắn trước người Hoa Nhung Châu, mở miệng: “Vị phu nhân này, không thể ăn nói lung tung được, đây là thị vệ của ta, ngươi đừng có vô duyên vô cớ chỉ trích, cẩn thận nhận lấy hậu quả.”

Phụ nhân kia lau nước mắt đứng lên, kéo trượng phu của bà ta, nói: “Lão gia, người xem này, đây không phải thằng ranh kia sao? Là nó hại công công, dù nó hóa thành tro ta cũng nhận ra nó.”

Nam tử kia cũng nhìn chằm chằm Hoa Nhung Châu, hung dữ nói: “Không sai, chính hắn hại phụ thân ta.”

Người đi đường chỉ trỏ ngày càng nhiều, phụ nhân kia thấy vậy càng được đà: “Ta vốn là con dâu nhà phú thương Lý gia ở biên thành, lúc trước công công nhà ta thấy thằng ranh con này đáng thương mới mua về làm người hầu, thế mà thằng trời đánh thánh đâm này lại thừa dịp chúng ta không để ý, giết công công nhà ta rồi gom tiền bỏ chạy. Từ đó đến giờ đã là bảy năm ròng trôi qua, vẫn may ông trời có mắt để ta gặp lại nó, nhân tiện báo quan gô cổ nó lại……”

Ta bị bà ta nói đến đau cả đầu, mở miệng: “Ngươi nói là bảy năm, vậy nhận nhầm người cũng là điều dễ hiểu, không có chứng cứ mà cứ vu oan cho người trong sạch vậy sao?”

Phu nhân Lý thị nói: “Đôi mắt màu nâu và khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, lúc trước cũng vì tướng mạo nên mới mua hắn về, không ngờ lại dẫn sói vào nhà, có đánh chết ta cũng không nhận lầm.”

“Thiên hạ này cũng không phải chỉ có mình hắn có đôi mắt màu nâu….”

“Trời đất ơi, quý nhân người tâm địa thiện lương nên mới bị tên tặc nhân này qua mắt. Thanh Thiên đại lão gia ơi, người mở mắt nhìn chút đi, chớ để cái tên tội phạm này lại tiếp tục hại người.” Ta còn chưa nói xong đã bị phụ nhân kia cắt lời, bà ta ngồi sụp xuống kêu khóc.

Nói là tình cờ gặp, nhưng lại không hỏi thân phận của ta, mở miệng đã hỏi tội Hoa Nhung Châu, quả nhiên là màn kịch vụng về. Có điều con người trên đời này đều ngu muội, dễ bị lời nói khiến bản thân xao động, phụ nhân kia kêu khóc lại được một đống người tới ủng hộ.

Thấy người đến ngày càng nhiều, lần này khéo thế nào ta lại chỉ dẫn một mình Hoa Nhung Châu đi cùng, ta quay đầu định bảo hắn đưa vợ chồng nhà kia đi trước. Nhưng khi quay lại, thấy hắn siết chặt tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, ánh mắt trở nên đỏ ngầu.

Tim ta thắt lại, kéo tay hắn, nói: “Không sao hết, có ta ở đây, ta sẽ không đứng nhìn ngươi bị bôi nhọ.”

“Nếu không phải bị bôi nhọ thì sao?”

Hoa Nhung Châu mở miệng, ta sững sờ, chỉ bắt gặp ánh mắt hắn nhìn ta, ánh nhìn khiến tim ta cảm thấy khó chịu, hắn nói: “Tiểu thư, ta đã nói ta từng giết người.”

Tai phụ nhân kia thật thính, lại bắt đầu gào lên: “Nhìn xem, hắn thừa nhận giết người rồi kìa, mau bắt hắn đưa đến chỗ quan phủ.”

Đám đông hiếu kì ồn ào, ta lớn tiếng quát: “Làm càn, người của phủ tể tướng các ngươi cũng dám động vào sao?.”

“Quan lão gia tới, Kinh Triệu Doãn tới….” Đám người hô một tiếng.

Kinh Triệu Doãn mang theo mấy người, ngồi trên ngựa tiến vào, vị quan này sao mà đến nhanh thế.

Phu nhân kia thấy Kinh Triệu Doãn lập tức mở miệng: “Đại lão gia, xin người hãy làm chủ cho ta, chính tên tặc nhân kia đã giết công công nhà ta, nhân dịp này hãy trói hắn lại để tránh hắn bỏ chạy…”

Kinh Triệu Doãn nhíu mày nghe phu nhân kia thuật lại chuyện đã xảy ra, khó hiểu nhìn ta: “Hoa tiểu thư, người xem chuyện này…..”

“Chuyện vừa bắt đầu, mới hơn một khắc, ta thật sự không biết tốc độ của nha môn nhanh đến như vậy.” Ta lạnh lùng mở miệng chế giễu, trên mặt Kinh Triệu Doãn hiện ra vài phần xấu hổ.

“Khiết Khiết.” Đang lúc chúng ta giằng co, thanh âm của Dạ Trọng Hữu vang lên thêm lần nữa. Vừa rồi ồn ào như thế, ta đã quên mất hắn.

Hoa Nhung Châu nghe thấy giọng nói này thì vô thức nắm lấy tay ta.

“Tới đây, Khiết Khiết.” Dạ Trọng Hữu nói lần nữa, Kinh Triệu Doãn muốn hành lễ nhưng Dạ Trọng Hữu lắc đầu ngăn lại.

Ta không động đậy, vẫn đứng chắn trước mặt Hoa Nhung Châu, nói: “Có người cố ý muốn hãm hại ta, người giúp ta….”

Dạ Trọng Hữu thấy ta không nhúc nhích, trầm mặc đi tới bên cạnh: “Nàng hiểu rõ người đang lôi kéo nàng sao?”

Ta sững sờ, Dạ Trọng Hữu kéo ta về phía hắn, Hoa Nhung Châu nắm lấy tay ta cũng không dùng lực, kéo nhẹ một cái tay hắn đã buông lỏng ra.

Dạ Trọng Hữu không nói gì với Kinh Triệu Doãn, thấy Kinh Triệu Doãn muốn động thủ bắt Hoa Nhung Châu, ta cuống lên muốn chạy tới, nhưng thân thể lại bị Dạ Trọng Hữu giữ chặt, trong đáy mắt của hắn dường như có vài phần tức giận: “Khiết Khiết, nghe lời ta đi.”

“Hoa Nhung Châu bị oan…” Ta lo lắng nói.

“Oan?” Dạ Trọng Hữu cười lạnh một tiếng: “Hắn cũng không phải họ Hoa.”

Ta ngẩn người, chưa kịp phản ứng lại đã thấy Kinh Triệu Doãn cho người giải Hoa Nhung Châu đi.

“Đi theo ta, ta cho nàng xem.” Dạ Trọng Hữu kéo ta đi, ta quay đầu nhìn lại, thấy Hoa Nhung Châu cúi gằm xuống, không phản kháng chút nào.

“Kinh Triệu Doãn sẽ làm gì Hoa Nhung Châu?” Ta vẫn hơi để tâm mở miệng, dẫu biết rằng mình không nên để ý đến chuyện Hoa Nhung Châu bị bắt.

“Ta không ngờ nàng lại đi lo lắng cho hắn cơ đấy.” Thanh âm của Dạ Trọng Hữu vang lên, trong hơi thở là sự lạnh lẽo.

Ta cắn môi, cuối cùng cũng không nhiều lời thêm.

Đến một căn phòng ở tửu lâu, mới ngồi được một lát thì có người đẩy cửa bước vào.

Ta sững sờ, nam tử áo lam kia cực kì quen mắt, sau đó Dạ Trọng Hữu nói: “Đây là thị vệ trưởng bên cạnh ta, Lâm Giang, bình thường hắn ở nơi khác.”

Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, ta hỏi: “Có phải ngươi có một người huynh đệ không?”

Lâm Giang chắp tay với ta, trả lời: “Người Hoa tiểu thư nhắc tới là Trần Uyên đúng không? Đã từng gặp Hoa tiểu thư một lần, hắn là phó tướng dưới trướng ta.”

Bọn họ chính là hai người gây náo loạn với Hoa Thâm ở tửu lâu, là hai tên nhân sĩ giang hồ ra tay tương trợ. Bảo sao ta lại thấy quen mắt đến vậy, thì ra trong hoàng cung cũng từng gặp thoáng qua.

Ta quay đầu nhìn Dạ Trọng Hữu, hắn nhân dịp đó giải thích: “Hôm ở tửu lâu đó không phải ta cố ý thăm dò nàng, nhưng vị huynh trưởng kia của nàng quá ngang ngược, ta đành để hai người họ ra tay cứu giúp nữ tử ôm đàn tì bà kia, không ngờ nàng lại dẫn người đến.”

Giờ không phải lúc tính toán với nhau mấy chuyện này, ta quay lại nhìn Lâm Giang: “Rốt cuộc ngươi muốn nói chuyện gì liên quan đến Hoa Nhung Châu?”

Lâm Giang nhìn lướt qua Dạ Trọng Hữu mới đưa cho ta một xấp giấy: “Hoa tiểu thư xem những thứ này sẽ hiểu.”

Ta mở ra, là khế ước bán thân, đơn kiện của nha môn, nhìn tình trạng giấy có vẻ như đã nhiều năm trôi qua rồi, nhưng trong mỗi bản đều có một chữ kí đầy đủ họ tên – Tề Nhung Châu.

Ta nhìn về phía Lâm Giang, hắn không đợi ta hỏi đã mở miệng: “Tề Nhung Châu trên những trang giấy này là tên đầy đủ của Hoa Nhung Châu bên cạnh tiểu thư.”

“Khiết Khiết, nàng chưa từng hiểu rõ người bên cạnh nàng đúng không?” Dạ Trọng Hữu hỏi, thấy ta vẫn im lặng, hắn còn nói thêm: “Trước đây ta không để ý tới, nhưng ở yến tiệc Trung Thu hắn đột nhiên chắn trước mặt nàng, ta mới nhớ hình như mình từng gặp hắn. Kẻ ăn mày nàng từng gặp trên phố, tên nô dịch ở tửu lâu, tất cả đều là hắn, hắn có mưu đồ bất chính nên mới tiếp cận nàng, vì lẽ này ta mới sai Lâm Giang đi điều tra hắn.”

“Sao người biết ta từng gặp hắn trên phố?” Ta không nhịn được nhíu mày hỏi.

Dạ Trọng Hữu hơi mất tự nhiên, hắn giải thích: ”Ta vô tình thấy xe ngựa của nàng đâm vào hắn.”

Trùng hợp vậy sao?

Ngày đó ta về nhà thăm phụ mẫu, phải chăng hắn cũng nhìn thấy? Có điều bây giờ lo nghĩ những vấn đề này cũng vô dụng, ta nắm chặt xấp giấy trong tay: “Ta hiểu rõ…. Hoa Nhung Châu, hắn không phải người như vậy.”

Dạ Trọng Hữu nghe ta gọi danh xưng của hắn, nhíu mày nhìn về phía Lâm Giang, Lâm Giang nói tiếp: “Cho dù chuyện ở Lý gia không phải do hắn giết người, thế nhưng trong tay hắn không chỉ có một mạng người ngã xuống.”

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của ta, Lâm Giang nói tiếp: “Hoa tiểu thư đã từng nghe qua thợ thủ công Ngụy Hiền chưa?”

Ta lắc đầu.

Lâm Giang nói tiếp: “Ngụy Hiền là thợ thủ công chế tạo ám khí gian xảo nhất thiên hạ, năm ngoái hắn chết oan uổng. Không một ai báo án cũng không có người để tâm tới, có điều lúc ta điều tra Tề Nhung Châu, phát hiện Ngụy Hiền từng có một đồ đệ, gọi là Nhung Châu. Mà một đêm trước khi Ngụy Hiền chết, có người đã nhìn thấy Tề Nhung Châu xuất hiện, nhưng sau đó không có tung tích hắn đâu nữa nên đành thôi.”

“Ám khí?” Ta đột nhiên có cảm giác chiếc vòng trên cổ tay lạnh buốt thấu xương. Đè chặt cổ tay không thể nâng lên, câu nói ‘ta cho người vòng tay’ của Hoa Nhung Châu bất giác bật lên trong đầu.

Lâm Giang nói xong cũng im lặng, rất lâu sau ta vẫn không đáp lại, Dạ Trọng Hữu mở miệng trước: “Khiết Khiết, tên Tề Nhung Châu kia năm gần mười tuổi chỉ vì tiền tài mà giết người, sau đó lại sát hại sư phụ. Ta biết từ xưa đến nay nàng có khuyết điểm dễ mềm lòng, nhưng ta nào có thể để loại người nguy hiểm ấy ở bên cạnh nàng như hình với bóng được.”

“Chuyện hôm nay là do người sắp đặt?” Ta rất nhanh hiểu được ý của hắn.

Dạ Trọng Hữu thở dài, nói: “Ta vì muốn tốt cho nàng, sợ nàng không tin mới sai phu thê nhà Lý thị tới xác nhận, nhưng vẫn lo Tề Nhung Châu vì thẹn quá hóa giận làm nàng bị thương nên mới đích thân đến để mắt tới nàng.”

Tay ta càng siết chặt hơn, ta tháo vòng tay xuống, nắm chặt đến mức tay trắng bệnh.

Dạ Trọng Hữu muốn nắm lấy tay ta, ta lập tức đứng dậy né tránh.

Đáp lại ánh mắt của Dạ Trọng Hữu, ta đột nhiên có cảm giác bất lực, cuối cùng thả lỏng tay, nói: “Đạ tạ Hoàng thượng.”

❤️❤️❤️

Dạ Trọng Hữu tiễn ta về Hoa phủ, hắn vừa đi thì Thúy Trúc nhào tới, xác nhận lại chuyện ban ngày xong, hai mắt nàng ấy đỏ bừng, có vẻ như vừa mới khóc.

“Tiểu thư, xin người hãy cứu Hoa thị vệ…. nhất định là có người….” Thúy Trúc kéo qua kéo lại tay áo ta.

“Thúy Trúc, ngươi để ta yên chút được không?” Ta nhìn nàng ấy, tức giận nói.

Thiên Chỉ thấy sắc mặt ta không tốt, tranh thủ lúc Thúy Trúc không để ý, phối hợp với Ngân Hạnh lôi Thuý Trúc đi.

Ta bước vào phòng, cả người không còn chút sức lực ngã xuống giường, chiếc vòng vẫn luôn nắm trong tay rơi xuống, lăn một vòng trên đất rồi biến mất dưới gầm giường.

Mới yên tĩnh được một lát, Thiên Chỉ bước vào, nói Mộ Dao phái người đưa thư đến.

Ta lên tinh thần nhận lấy, mở ra xem, phong thư lần này cũng yên lặng rơi xuống đất.

Tại sao tất cả mọi chuyện đều tới cùng một lúc thế này?

“Ném tên “gia nô” ở phòng chứa củi ra ngoài đi, chẳng có ích gì, nuôi phí lương thực.” Ta mở miệng.

Thiển Chi sửng sốt một lúc rồi cúi đầu lui xuống.

Ban đêm, trong phòng ta có thêm một người, ta thắp đèn lên rồi mới cất tiếng: “Thả ngươi ra rồi ngươi còn không thừa cơ đi đi, chạy đến đây làm gì? Báo thù à?”

Ngũ Sóc Mạc đã thay một bộ quần áo khác, có chút tinh thần hơn nói: “Chuyện ở yến hội là do ta sơ suất mới đâm ngươi một nhát, ám sát người nhà ngươi.”

“Ngươi cũng cảm thấy huynh trưởng ta không may mới bị ngươi thừa nước đục thả câu phải không?” Ta nghiêm mặt nói.

Ngũ Sóc Mạc cúi đầu nói: “Là ta sai, gián tiếp hại huynh trưởng ngươi…..”

“Vậy ngươi có biết Hoa Thâm vì đỡ cho ta một kiếm đó mới chết không?” Ta kiên cường nhìn hắn.

Ngũ Sóc Mạc ngẩng đầu, đáy mắt rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ta không biết….”

“Đúng thật, ngươi ngay cả một trong những tên áo đen còn lại cũng không biết, vì có chuyện gì mà ngươi biết đâu?” Ta nhoẻn miệng cười, tiếng cười trong đêm tối càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Yến tiệc Trung Thu náo loạn không ít, mọi người đều cuống quít tự vệ, nào có thời gian đi chú ý người khác. Hoa Tướng vì quá đau khổ nên cũng chưa từng đề cập đến chuyện này.

Thái hậu nghĩ thích khách muốn hành thích hoàng thất, vô tình mới liên lụy đến Hoa Thâm. Ngũ Sóc Mạc tưởng rằng có người cố ý trà trộn hòng nhắm vào Hoa phủ. Vậy tại sao có người nghe thấy tin mục tiêu hành thích là ta lại không kinh ngạc chút nào, cũng không hỏi lấy một câu?

Ta thu lại nụ cười vừa rồi, nói: “Tại sao ngươi không đưa nàng đi? Chẳng phải ngươi thích nàng ư? Sao lại để nàng ở lại?”

Ngũ Sóc Mạc cười thoải mái, nói: “Là nàng ấy lựa chọn, mà ta thì tôn trọng nàng ấy.”

“Tôn trọng sự lựa chọn của nàng sao…” Ta nói: “Vậy ngươi giúp ta giết người, ta sẽ không tìm nàng gây chuyện nữa.”

“Ta sẽ không xen vào chuyện giữa các ngươi nữa.” Ngũ Sóc Mạc từ chối, sau đó lại lên tiếng cảnh cáo: “Ta nợ ngươi, nhưng nếu sau này ngươi tìm Mộ Dao gây chuyện, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Sau một hồi im lặng, ta nói: “Vậy ngươi hãy nhớ kĩ, ngươi nợ ta một ân tình lớn, sẽ có ngày ta tìm ngươi đòi nợ”.

Ngũ Sóc Mạc thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Được, ta chờ ngươi đến tìm.”

Sau khi Ngũ Sóc Mạc đi, ta thổi tắt đèn dầu, nằm trên giường, mắt mở to không tài nào ngủ được.

Từ ngày hôm sau trở đi, ta đóng cửa không chịu ra ngoài mấy ngày. Người đầu tiên không thể chịu được nữa là Thúy Trúc. Lợi dụng chuyện Thiên Chỉ và Ngân Hạnh không có ở đây, nàng ấy bắt đầu liều mạng dập đầu trước mặt ta.

Thấy trán nàng ấy đỏ bừng vẫn không chịu dừng lại, ta nói: “Ta biết ngươi thích Hoa Nhung Châu, nhưng chuyện lần này không đơn giản.”

“Không thưa tiểu thư, nô tì muốn đến đây thỉnh tội trước.” Nàng ấy nói, khoé mắt đã sưng đỏ.

Ta còn chưa phản ứng kịp nàng ấy đã nói tiếp: “Trước đây nô tì phạm lỗi, xin hãy trách phạt nô tì.”

“Ngươi không cần phải…” Ta định ngăn nàng ấy lại, nhưng những lời tiếp theo của nàng ấy khiến ta choáng váng.

Nàng ấy nói: “Hoa thị vệ… thích tiểu thư, trước nay vẫn luôn thích. Nô tì đã biết ngay từ đầu, nhưng vẫn làm không ít chuyện sai trái… Trong yến tiệc phong phi của Mục trắc phi, là nô tì đã tiết lộ vị trí của Hoa thiếu gia, mới để trắc phi có cơ hội bày kế, còn cả Ngọ yến Trung thu nữa, chính nô tì là người lợi dụng cảnh hỗn loạn giữ chân Hoa thị vệ, để thích khách có cơ hội đánh ngất tiểu thư bắt đi.”

Đột nhiên ta thấy hơi khó thở, tim chợt đau nhói, không biết là do ai, hay là do chứng tim đập nhanh vì đỡ một mũi tên cho Dạ Trọng Lan.

Thúy Trúc tiếp tục khóc: “Nô tì vì sự ích kỉ của bản thân đã làm vô số chuyện bỉ ổi, dối trá bất trung. Tiểu thư muốn chém muốn giết, nô tì thề không có một lời oán hận, nhưng Hoa thị vệ… hắn xem tiểu thư còn quan trọng hơn cả tính mạng, bao lần nguy hiểm hắn đều dùng tính mạng của mình để bảo vệ người. Bởi vậy, dù người ngoài nói gì, hắn cũng chưa từng có dã tâm muốn hại tiểu thư. Nô tì có thể lấy mạng mình ra thề. Chỉ cầu xin tiểu thư đừng thấy chết không cứu.”

Thấy trán của Thúy Trúc sắp chảy máu, ta sững sờ nói: “Đứng dậy đi.”

Thúy Trúc vẫn không chịu, năn nỉ ta phạt nàng ấy, ta quay người về phòng, mò dưới gầm giường tìm chiếc vòng ta đã vứt đi mấy ngày trước, đeo vào tay rồi đi ra ngoài.

Ta nói với Thúy Trúc vẫn đang quỳ dập đầu: “Đi thôi, theo ta đi gặp Kinh Triệu Doãn.”

Bỏ qua dáng vẻ vui mừng của Thúy Trúc, ta bước ra, nàng ấy vội vàng theo sau.

Ban đầu Kinh Triệu Doãn không muốn để ta gặp Hoa Nhung Châu, nhưng thấy ta kiên quyết, cuối cùng hắn đành để ta vào, nhưng chỉ cho một mình ta đi.

Đây là lần thứ hai ta đến ngục giam, lần thứ nhất là vì Hoa Thâm. Nơi này vẫn ẩm thấp lạnh lẽo như trước.

Theo quản ngục bước đến trước một phòng giam, ta thấy một người nằm trên mặt đất, người quấn vải bố. Ta vừa bước vào, bóng người đó lập tức động đậy, kéo lại miếng vải bố trên người, để lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

“Tiểu thư, người đến rồi.” Hoa Nhung Châu dường như đã khôi phục lại dáng vẻ đáng yêu trước đây, nhìn ta như một chú cún con.

Ta dựa người ngồi xổm xuống, vươn tay muốn xoa tóc hắn, nhưng hắn quay đầu tránh đi.

“Bẩn.” Hoa Nhung Châu thì thào.

Lồng ngực đau nhói, hai tay ta nâng mặt hắn lên nói: “Không bẩn, không bẩn chút nào.”

Hoa Nhung Châu sửng sốt, sau đó hắn nở nụ cười rạng rỡ.

“Họ của ngươi không phải là Hoa đúng không?” Ta ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đôi mắt Hoa Nhung Châu nheo lại trước khi gật đầu.

“Vậy sao lại nói mình họ Hoa?” Ta hỏi.

“Vì tiểu thư.”

Ta sửng sốt, bắt gặp ánh mắt của hắn, hắn nói: “Ta… không thích họ trước đây của mình, vậy nên luôn không có họ. Sau khi gặp tiểu thư, ta đã tự đặt cho mình một cái họ.”

Hoa Nhung Châu nhìn ta với ánh mắt tràn đầy thành kính, nói từng chữ một: “Lấy họ của người, gắn tên của ta”

Khóe mắt ta có chút chua xót, gõ đầu hắn nói: “Đồ ngốc… Đó là cách nói của nữ tử.”

“Ta không quan tâm.” Trong mắt Hoa Nhung Châu là sự tha thiết ta chưa từng thấy.

Ta tránh ánh mắt của hắn rồi nói: “Tại sao không thích họ trước đây? Tại sao ngươi lại muốn giết… thương phú Lý thị đó? Còn nữa, chiếc vòng này từ đâu mà có?”

Ta mở tay ra, trong lòng bàn tay là chiếc vòng hắn từng tặng.

Hoa Nhung Châu cúi đầu nói: “Thì ra tiểu thư đã biết hết rồi, sao còn muốn hỏi ta?”

“Bởi vì ta muốn nghe ngươi nói.” Ta kéo người hắn qua để hắn nhìn thẳng ta.

Thế mà lại nghe hắn hít một hơi lạnh lẽo, ta sửng sốt, giơ tay vén tấm vải bố hắn đang khoác, thấy trên người hắn chi chít vết thương… do bị roi đánh.

“Bọn họ dám đánh ngươi?” Đột nhiên ta thấy rất tức giận, lập tức đứng dậy muốn đi gặp tên quản ngục vừa nãy, nhưng tay áo bị một người kéo lại.

Hoa Nhung Châu nhìn ta, nói: “Tiểu thư không muốn nghe ta kể sao?”

Sau khi cân nhắc, ta miễn cưỡng ngồi lại.

Hoa Nhung Châu nói: “Tiểu thư từng hỏi ta có hận người phú hộ đó không. Ta nói không hận, nhưng tiểu thư chưa nghe nửa câu sau của ta, là vì ta… đã giết lão ta rồi.”

Tuy đã nghe Dạ Trọng Hữu nói về chuyện này, nhưng giờ đây tim ta vẫn không ngừng đau thắt.

Hoa Nhung Châu kể tiếp: “Ta sinh ra ở nông thôn, phụ thân ta đậu tú tài, nhưng chỉ là thùng rỗng kêu to. Mọi việc trong nhà đều do một tay mẹ ta lo liệu. Năm ta năm tuổi, mẹ ta kiệt sức nhưng không có tiền mua thuốc, dần dần cứ thế… mất đi, ngay năm sau phụ thân lấy người khác, rồi bà ấy sinh thêm một đứa con cho ông. Năm ta mười tuổi, trong nhà gặp khó khăn, người đàn bà đó ép phụ thân phải bán ta, bà ấy nói, vì ta đẹp nên mới chọn bán ta, còn đệ đệ ta không đẹp nên có bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền.”

Nghe hắn thì thào, ta không ngắt lời, chắc hẳn đó là những năm tháng tuổi thơ vô cùng đau khổ.

“Ta không oán hận chuyện bị bán, nhưng ta quyết định sẽ không mang họ Tề kể từ đó nữa. Nhưng vì người phụ nữ đó đố kị với việc phụ thân thường nhớ đến mẫu thân đã khuất của ta, nên bà đã bán ta cho… phú thương họ Lý. Lão già đã mua ta đó… là một gã biến thái thích trêu chọc nam nhi.”

Đôi mắt ta đột nhiên mở to, Hoa Nhung Châu dường như không biết, nói tiếp: “Lúc đầu lão ta đối xử với ta rất tốt, nhưng sau đó lão bắt đầu động tay động chân. Ngay khi ta chống lại lão, lão đã lộ ra bản mặt thật, bắt đầu đánh đập, mắng mỏ ta. Nhưng ta không sợ lão, bị đánh đến thương tích đầy mình cũng không chịu khuất phục. Lão già đó thấy vậy thì âm thầm hạ dược ta. Vì ta cảnh giác cao độ nên đã lén đổi bát canh của bọn ta. Lúc lão đã ngủ thiếp đi, ta biết khi lão tỉnh lại, ta sẽ lại phải cam chịu cuộc sống trước đây, nghĩ vậy ta vơ lấy chân đèn, từng nhát từng nhát đập vào đầu lão… Sau đó ta phóng hỏa, ôm theo tiền chạy trốn, năm đó ta chỉ mới mười tuổi. ”

Hoa Nhung Châu khựng lại, ta không nói lời nào, nhưng thật ra là nói không nên lời.

“Sau đó, ta trốn đi nơi khác, trở thành một kẻ ăn xin. Dù thế nào cũng không thể ở lại nơi đó nữa. Rồi một người thợ thủ công ở đầu phố đã nhặt nuôi ta. Ta nghĩ hắn chỉ tìm người để truyền dạy tay nghề nên mới chọn ta từ trong một đám ăn xin. Nhưng về sau ta mới biết, hoá ra hắn cũng có tâm địa xấu xa như lão già kia, nhưng hắn không đánh ta. Ta lại bỏ trốn, tiếp tục làm ăn mày, ngày ngày bôi bùn lên mặt cho đến khi vô tình đụng phải xe ngựa của người. Trong một thoáng, ta thấy mấy năm sống bẩn thỉu của ta dường như không còn khổ cực như vậy nữa”.

Ta vẫn luôn biết Hoa Nhung Châu rất đẹp, nhưng không ngờ lại vì dung mạo của mình mà khổ sở đến thế. Ở nơi này, tướng mạo đẹp nhưng không quyền không lực, thì dù là nam hay nữ, đều khó mà sống yên. Ta hé miệng, nhưng vẫn không nói câu nào.

“Bình thường ta ghét nhất nghe người khác nói ta đẹp, nhưng khi nghe tiểu thư khen ta đẹp mắt, ta lại rất vui. Vì tiểu thư, ta thích nhìn bản thân nỗ lực, ngày càng mạnh mẽ hơn, chỉ vì có thể bảo vệ người. Lúc đấu võ ở Tấn vương phủ, những người khác nói rằng võ thuật của ta tiến bộ nhanh chóng, vì đối với họ mà nói, trận đấu ấy chỉ đơn giản là tỉ thí, còn với ta là… liều mạng mà đấu.” Hoa Nhung Châu cười với ta, giọng điệu nghiêm khắc, nhưng ta thấy hắn vẫn như một đứa trẻ.

“Vậy chiếc vòng tay của ta… còn người thợ đó nữa…” Ta mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

Trong mắt Hoa Nhung Châu lóe lên một tia u tối: “Ta thấy tiểu thư tay không tấc sắc suýt chút bị thương ở lễ tế tổ. Nhớ đến tài nghệ của hắn, ta quay lại tìm hắn để tìm ám khí cho nữ tử dùng. Nhưng hắn lại không biết điều, dùng ám khí uy hiếp, hắn có ý đồ với ta… Ta mới nhất thời xúc động… giết chết hắn.”

Hai mắt ta mờ mịt, sau đó nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Hoa Nhung Châu: “Tiểu thư, người đừng khóc, ta không sao…”

Ta khóc rồi ư?

Hắn đưa tay sờ sờ mặt ta, quả nhiên bàn tay hắn ướt đẫm.

Hoa Nhung Châu cẩn thận duỗi ngón tay lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt ta, sau đó nói: “Ta biết mình làm sai. Tiểu thư, đừng quan tâm đến ta, ta đã phạm tội…”

“Ngươi không làm gì sai cả.” Ta nắm ngón tay hắn, duỗi tay ra ôm lấy hắn: “Yên tâm, ta sẽ không để ngươi một mình.”

Hoa Nhung Châu hồi lâu không lên tiếng, ta duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn rồi đứng dậy. Trong một khoảnh khắc, hình như ta thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch, nhưng khi ta nhìn lại lần nữa thì chỉ thấy vẻ mặt hắn đầy cảm động.

Ta an ủi hắn vài câu nữa rồi mới đi, lúc bước đến cửa nhà giam, ta dừng lại nói với quản ngục: “Ta không quan tâm bên các ngươi ai là người quản sự, nhưng thị vệ của ta vẫn chưa bị định tội. Nếu ngươi dám động đến nửa ngón tay của hắn, ta sẽ bắt các người phải trả giá gấp đôi. ”

Quản ngục lúng túng nói: “Chuyện này… Hoa tiểu thư, người bên trong… không hợp tác. Hơn nữa, chúng ta cũng không làm chủ được, tất cả đều là ý của bên trên…”

Ta dừng bước, nói: “Vậy hãy nói lại lời của ta với người bên trên của ngươi, hắn sẽ tự hiểu.”

Tên lính kia lộ vẻ khó xử, ta không nói nữa, trực tiếp bước ra ngoài.

Sau khi rời đi, Thúy Trúc vẫn luôn căng thẳng nhìn ta, ta không để ý cất bước đi thẳng.

“Tiểu thư…”

Sau lưng truyền đến thanh âm của Thúy Trúc, ta không dừng bước, đi tới cạnh xe ngựa mới nói: “Chuyện của Hoa Nhung Châu ngươi không cần xen vào, ta tự có sắp xếp, đợi lát nữa về phủ ngươi hãy đến chỗ quản gia nhận ngân lượng và khế ước bán thân rồi rời khỏi đây đi. Ta có thể không truy cứu ngươi, nhưng cũng không chứa nổi ngươi nữa.”

Trúy Trúc lập tức quỳ trước mặt ta, lúc này ta mới ngừng bước chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play