Sắp đến Tế Nam, hoàng thượng vuốt tóc ta, nói: "Tư Tư, từ khi trẫm chia tay mẫu thân ngươi, đã ba lần vi hành ngang qua Tế Nam nhưng không đến thăm các ngươi, nếu không ngươi cũng đã không phải chịu nhiều gian khổ như vậy, nghe nói những năm đó các ngươi sống rất cực khổ, lúc đầu ngoại công ngươi còn ổn, sau khi ngoại công mất, bọn chúng liền đuổi các ngươi ra ngoài chắc các ngươi sống không thoải mái";



Ta lắc đầu, so với Vũ Hà, ta còn tốt, ta thậm chí chưa sống cả đời, ta vẫn có thể thay đổi vận mệnh của mình; "Năm đó vì Vũ Hà mà trẫm không gặp Kỳ Nhi lần cuối, trong lòng trẫm đầy day dứt, nên mỗi lần đến Tế Nam là nhớ đến Kỳ Nhi, trẫm đã phụ lòng hai nữ nhân này" người cảm thán: "Đến Tế Nam, ngươi hãy dẫn trẫm đến mộ của mẫu thân ngươi" Ta ậm ừ, nói tốt. Lập tức tìm Phúc Linh An, ta nói lần này ngươi phải giúp ta. Hắn lại một bộ phong lưu tự tại cười khúc khích: “Ta không phải này, về sau ngươi gọi ta là Diệp Lâm” "Tên ngu ngốc gì thế, giống đàn bà vậy", hắn tức giận nghiến răng, “ngươi nói gì? Còn cần giúp không?” Ta nói được Hóa ra nam nhân đều để ý người khác nói họ giống đàn bà, dù chỉ là cái tên.



Ta nói với hắn hoàng thượng muốn đi thăm mộ của Vũ Hà, nhưng ta hoàn toàn không biết ở đâu cả. Hắn nói yên tâm đi, chỉ cần theo ta, ta sẽ đánh dấu dọc đường, ngươi chỉ cần thấy hoa cúc là đi theo hướng đó, ta sẽ nhổ hết cỏ trên mộ bên cạnh mộ mẫu thân ngươi, lúc đó ngươi sẽ thấy mộ có nhiều cỏ nhất là của mẫu thân ngươi.” Ta nói: “Tại sao?” “Ngươi ngốc sao, như vậy hoàng thượng sẽ càng cảm thấy day dứt, sẽ đối xử tốt hơn với ngươi.” Ta cười nói: “Ngươi, ngươi thật xấu xa.”

Trước mộ của Vũ Hà, ta thầm nói: “Hà phu nhân, xin lỗi đã chiếm chỗ vốn là của con gái bà, bà yên tâm, trong lòng người nam nhân này vẫn có bà, chỉ là nam nhân thời cổ đại quen với chuyện tam thê tứ thiếp, nhất là hoàng đế, ba cung sáu viện. Giả như bà vào cung cũng chẳng mấy khi vui vẻ, mỗi ngày phải tận mắt nhìn người nam nhân mình yêu quý bị vây quanh bởi muôn sắc đẹp, nếu là ta uống thuốc độc cũng có thể lắm. Vì thế ta phải dứt khoát với Vĩnh Kỳ, tỷ tỷ à, tin ta đi, tỷ nên buông bỏ. Có lẽ vì trước đây đuổi theo quá mệt mỏi, bây giờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, mặc dù nghĩ tới sẽ buồn, nhưng khỏi phải suy nghĩ về hắn, bỏ đi hay chạy trốn nữa.



Hoàng thượng đứng trước mộ Vũ Hà rất lâu, sau đó còn ra lệnh tu bổ lại mộ. Tiếp tục hành trình về phương Nam. Đến Tầm Dương, thật sự náo nhiệt lắm, hai bên bờ Tầm Dương cảnh đẹp nhộn nhịp, mĩ nữ, thuyền hoạ, văn nhân tao nhã, việc thi thi họa họa, đối thơ đối đối từ, ta chỉ có thể cười cười, ngày ngày lưu luyến khắp phố phường, thuyền hương cư, ta cũng mặc nam trang lẫn vào đó, Phúc Linh An có nhiệm vụ bảo vệ ta, tuy mặc nam trang nhưng chỉ cần không mù cũng nhận ra ta là nữ tử, nhưng ai cũng né tránh khi thấy Phúc Linh An bảo vệ ta như gà mẹ. Ta còn tiếc nuối nói: “Nhìn ngươi đuổi hết hoa đào của ta rồi.” Hắn thì liếm mép cười nói đó đều là hoa úa. Chưa nói hoàng thượng không muốn rời khỏi đây, ngay cả ta cũng không muốn đi, nơi này thật thoải mái, mỗi ngày xem mĩ nhân, nghe khúc nhạc, xem văn nhân cùng bàn luận thời sự và thi phú, thậm chí nghe ngóng chuyện tầm phào trong quán rượu ta cũng thấy thú vị. Nhưng hoàng hậu không chịu nổi, vì hoàng thượng đem về một mĩ nữ tên Hồng Tiểu Ly, tài sắc song toàn, là một nữ tử lạ trên thuyền hương cư, bán tài không bán thân, ta tò mò ngắm nàng, mĩ nhân như thế ai không yêu, huống hồ là hoàng đế Càn Long đa tình phong lưu, giữ bên cạnh sủng ái, khiến hoàng hậu nổi giận. Cứ thúc giục hoàng thượng vì quốc sự quan trọng, nên lên đường. Nhưng thái y theo hầu lại khám ra Hồng Tiểu Ly có thai, người vui kẻ buồn. Nhưng đến một đêm Hồng Tiểu Ly sảy thai. Thái y nói thân thể yếu ớt của Hồng Tiểu Ly dẫn đến lưu thai, nhưng Hồng Tiểu Ly cứ khăng khăng cho là bị người hại, còn chỉ thẳng hoàng hậu. Dưới sự năn nỉ mềm mỏng của Hồng Tiểu Ly, thật ra có tìm ra manh mối, liên tục có bằng chứng nổi lên, cung nữ của hoàng hậu lén lút đầu độc vào đồ ăn thức uống của Hồng Tiểu Ly, hoàng hậu nhất quyết không chịu nhận, cuối cùng lại tìm ra thuốc độc có cùng thành phần với loại được phát hiện trong vụ lưu thai của Thận tần, tiếp đó có người nói cái chết của Thận tần và Phúc quý nhân cũng do hoàng hậu gây ra, hoàng hậu vẫn không chịu nhận, ta đứng ra nói hôm đó ta đã nhìn thấy Đỗ ma ma giết chết cung nữ của Thận tần, sau khi giết, giả vờ như ngã xuống giếng tự vẫn. Cuối cùng ngay cả hài tử chết non của Hiếu Hiền hoàng hậu cũng liên quan đến hoàng hậu bây giờ, sau cùng Hiếu Hiền hoàng hậu thân tâm bất an mà sớm qua đời. Hoàng thượng nghe đến đây đã cực kỳ tức giận, vốn đã day dứt vì Hiếu Hiền hoàng hậu, càng thêm phẫn nộ, huống hồ người đã mấy lần chịu đựng thái độ đối đầu của hoàng hậu, Hoàng thượng nói tuy biết có tranh giành sủng ái trong hậu cung, nhưng những hành động tàn nhẫn như thế thật đáng lên án, Hoàng hậu nói bị người hãm hại, Hoàng thượng ghét bỏ hoàng hậu, không nghe lời biện hộ của bà nữa, Trực tiếp phạt hoàng hậu về lãnh cung suy ngẫm, lập tức trở về cung. Nước mắt hoàng hậu tuôn rơi, tuyệt vọng, bà gầm lên: Hoàng thượng, thần thiếp bao năm qua luôn hết lòng yêu người, có bao nhiêu người đàn bà muốn chia sẻ người đàn ông của mình. Thần thiếp chịu đựng người liên tục đưa những thiếu nữ xinh đẹp vào cung cướp đi tình cảm ít ỏi của người dành cho thần thiếp. Thần thiếp có lỗi gì. Thần thiếp chỉ vì tranh giành cho bản thân, cho Vĩnh Cơ, với tư cách là một người nữ tử, một người mẹ, thần thiếp phải làm như vậy.” Hoàng thượng không nhìn bà nữa, xoay người định đi. Hoàng hậu cầm lấy một cái kéo, mọi người kinh hoàng bảo vệ hoàng thượng, muốn giật lấy cái kéo trên tay hoàng hậu, hoàng hậu ném cái mũ phượng xuống, mái tóc xanh đen buông xuống vai, bà tuyệt vọng nhìn hoàng thượng: “Vì hoàng thượng không còn yêu thần thiếp, không cần thần thiếp nữa, vậy thần thiếp thà nhập Phật môn, đèn xanh đồng hành cả đời. Cũng không muốn đối diện với bốn bức tường trong cung.” Nói rồi cắt đi mái tóc của mình. Hoàng thái hậu vốn nghĩ chuyến du ngoạn có thể xoa dịu bầu không khí giữa hai người, không ngờ có kết cục như thế, vì thể diện của hoàng thái hậu, hoàng hậu chỉ bị phạt về lãnh cung.



Sau khi hoàng hậu bị đưa về hoàng cung. Ta đến chỗ Dung tần, Dung tần pha một tách trà cho ta, ta nhìn làn hơi nóng bốc lên từ tách trà, ta nói: ”Nương nương có cảm thấy cô đơn không?” Bà cười: “Tư Tư cũng biết cô đơn à? Thật ra cô đơn giống như tách trà này, trước đây ta không quen với mùi vị này, nhưng uống nhiều rồi cũng quen. Người ấy là hoàng đế, không phải của riêng ta, ta chỉ hy vọng khi ở bên ta, người yêu ta là đủ rồi. Ta và Dung tần ôm nhau, ta không biết an ủi bà thế nào, có lẽ bà nhìn xa hơn ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play