Dịch: Cáo
Mùa đông sẽ sớm qua đi, quần đảo này không có tuổi tác.
Tôi và Thẩm Nhạc Chi rất hiếm khi gặp nhau vào ban ngày, anh mua cho tôi bánh pudding sữa từ trung tâm thành phố, tôi chạy xuống lầu tìm anh với một đôi dép lê trong chân, anh vẫy tay với tôi: "Lại đây."
Tôi đi theo anh vòng qua giàn phơi quần áo của hàng xóm, rẽ vào một khúc cua, anh dừng lại.
Tôi đang đứng ở cuối con đường nhỏ đi xuống dốc, con đường ngoằn ngoèo dẫn đến một nơi xa tận chân trời. Hai bên là những ngôi nhà ba tầng thấp lè tè, cũ kỹ, với những bức tường loang lỗ.
Ngay trên đỉnh một bức tường, có một cụm hoa mà tôi chưa từng nhìn thấy, nở rực rỡ và đầy ấm áp.
Tôi ngẩng đầu lên hỏi: "Đây là gì?"
“Tam giác mai*” anh nói.
(*tam giác mai còn được gọi là hoa giấy)
“Đẹp quá.” Tôi thẫn thờ nhìn giàn tam giác mai trên đỉnh bức tường, khoe sắc rực rỡ trong ánh nắng, cả thanh xuân của tôi cũng chưa từng nhìn thấy, “Trên đời sao lại có loài hoa đẹp như thế này”.
Đây là loài hoa chỉ thuộc về khí hậu nhiệt đới của miền Nam.
Vì thế, tôi đã kể cho Thẩm Lạc Chi nghe về quê hương của mình: "Ở phương Bắc, nửa năm là mùa đông, hệ thống sưởi sẽ phải được sử dụng cho đến tháng tư. Sau tháng mười, tôi không dám ra ngoài, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, nhìn lâu sẽ khiến con người ta cảm thấy rất cô đơn. Trời tối rất sớm, sau bốn giờ chiều học sinh sẽ tan học, cửa hàng cũng đóng cửa, sau bảy giờ tối đường phố bắt đầu vắng vẻ. Con gái không thích ăn diện, thành phố nhỏ, thậm chí còn không có nhiều quán cà phê, chúng tôi đã được ăn món phở khi lần đầu tiền đặt chân miền Nam."
"Thực sự đây là một nơi rất khác."
“Đúng rồi.” Tôi xoa xoa mũi nói, “Cũng may nơi này rất yên tĩnh, như thể có thể sống ở đây một mình cả đời vậy.”
“Quyết định vậy đi.” Anh đột nhiên nói.
"Cái gì?"
“Vào mùa đông, đến quê hương của em để ngắm tuyết rơi.” Anh coi đó là điều hiển nhiên.
Tôi sửng sốt, lắc đầu phản đối: “Giống như từ Thụy Sĩ đi đến Phần Lan vậy, anh sẽ không quen sinh hoạt, ăn uống ở đó đâu”.
Anh không nói gì, nhìn tôi và nở một nụ cười, ánh mắt của tôi và anh vô tình bắt gặp nhau.
Im lặng một lúc, cuối cùng tôi cũng cười lên và nói: "Vậy là thỏa thuận rồi nha. Tôi sẽ dẫn anh đi trượt tuyết, có thể đốt pháo hoa trên mặt hồ đóng băng, ánh sáng rực rỡ giữa mùa đông lạnh giá."
Sau đó tôi bước vào kỳ thi cuối kỳ, thời gian tôi gặp Thẩm Nhạc Chi ngày càng ít đi. Cho đến khi kết thúc buổi học cuối cùng, tôi quay trở lại phòng của mình, bạn cùng phòng của tôi hỏi tôi có muốn cô ấy giúp đóng gói hành lý không?
Tôi chỉ vào căn phòng chật hẹp của mình, quay đầu lại và nói: "Cũng không có gì nhiều đâu."
Bên cạnh giường ngủ có hai cuốn sách, "Thơ Đường" và "Tống Từ", ngoài ra còn có một đĩa CD của Trần Dịch Tuấn do Thẩm Nhạc Chi tặng cho tôi.
Tôi nhắn tin cho anh: “Tôi muốn ăn mì xe đẩy”.
Thẩm Lạc Chi chở tôi đi ăn mì, mỗi người chúng tôi lấy một thực đơn và dùng bút chì đánh dấu lên đó, chúng tôi phải chọn loại mì, độ dày, độ dai, món ăn kèm và nước súp của mì.
Trong khi chờ đợi, tôi nói với Thẩm Nhạc Chi: "Hôm nay tôi mời."
Anh gật đầu thờ ơ.
"Còn một việc nữa, tôi đã học hát bài <Chi bằng không gặp>."
Thẩm Lạc Chi có vẻ chán nản, xoay cây bút chì trên tay, "Thật ra có một phiên bản tiếng phổ thông của bài hát này tên là "Đã lâu không gặp."
Tôi suy nghĩ rôi nói: "Tôi nghĩ <Chi bằng không gặp> thì sẽ tốt hơn."
"Tại sao?"
"Không phải trong bài hát có hát sao, bởi vì dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể quay lại khoảng thời gian yêu nhau. Bao năm không gặp, đã làm chúng tôi thay đổi rồi."
Thẩm Nhạc Chi nhìn tôi, do dự một lúc, rồi nói: "Có lẽ một ngày nào đó em sẽ hiểu."
Mì được mang ra và tôi ăn một cách chậm rãi, vừa ăn vừa húp nước súp.
Hôm đó trăng rất đẹp, anh cười và vẫy tay với tôi: “Mai gặp lại nhé”.
Vào lúc đó, tôi đột nhiên muốn nói với anh tất cả mọi thứ, xin lỗi anh vì trái tim nhút nhát của tôi, cúi đầu trước anh, nói với anh rằng tôi rất xin lỗi, tôi đã nói dối anh rằng tôi sẽ rời đi, sau đó nhìn vào mắt anh và hỏi, Thẩm Nhạc Chi, anh sẽ nhớ em chứ.
Tôi khẽ mở miệng: "Em......"
Đèn pha của chiếc xe thể thao đối diện bật lên, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, cửa xe mở ra, Thẩm Nhạc Chi nghiêng đầu sang một bên: "Hả? Sao thế?"
Tôi lắc đầu, mỉm cười và nói với anh: "Ngày mai gặp lại."
Anh thay đổi từ chiếc xe này sang chiếc xe khác, đối với anh nó dường như là một món đồ chơi, còn với tôi nó là một thứ không bao giờ nằm trong tầm với của mình.
Làm sao tôi có thể tưởng tượng ra rằng mình có thể dừng chân lại trong cuộc đời của anh được chứ.
- còn tiếp -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT