Cố Thanh Hy thở dài như thể đã cam chịu: “Xem ra vận may của ta không được tốt lắm”.
Giang Húc nhìn nàng từ trên cao xuống bằng mắt đầy chế nhạo và khinh bỉ.
Cố Thanh Hy vừa lấy chuông Phá hồn trước ngực ra, vừa lười biếng nói: “Các ngươi chỉ cần chuông Phá hồn thôi chứ gì, ta cho các ngươi là được, dù sao thứ này ở trong tay ta cũng không có tác dụng”.
Nói xong, nàng trở tay ném chuông Phá hồn về phía trước.
“Vù vù vù...”
Người của Ma tộc lao tới giành giật chuông Phá hồn, cùng lúc đó ánh mắt Cố Thanh Hy trở nên lạnh lẽo. Nàng vung tay lên, mấy chục cây ngân châm bắn về phía những người cầm cờ đang bao vây xung quanh, sau đó nàng nhấc Tiêu Vũ Hiên lên bằng một tay, ném hắn ta ra ngoài.
“Đi”.
“Nha đầu xấu xí, ta không đi”.
“Đừng phí lời, đi về gọi viện binh”.
“Bịch...”
Chiếc hộp gỗ mun chạm đất phát ra tiếng động rất lớn, những người cầm cờ đứng gần đó đều bị thương.
Giang Húc cũng bị bụi bám đầy người.
Hắn ta nổi giận: “Nha đầu xấu xí, cô dám giở trò với ta à?”
“Ơ, xin lỗi nhé, nhất thời kích động nên ném nhầm đồ”.
“Bắt nàng ta lại, ta phải băm thây nàng ta”.
Không đợi Giang Húc lên tiếng, đám người cầm cờ đã bao vây Cố Thanh Hy, họ quơ những lá cờ thêu hình hoa lan về phía Cố Thanh Hy.
Cờ của họ không phải cờ vải mà là những lưỡi dao mỏng như răng cưa, chỉ cần bị quơ trúng nhất định sẽ chết ngay tại chỗ.
Họ gồm tám người một đội, di chuyển rất nhanh, đồng loạt tấn công theo ngũ hành bát quái.
Cờ phất vù vù, ra tay tàn nhẫn.
Cố Thanh Hy nhón chân bay lên, dùng khinh công thoát khỏi vòng vây của họ.
Nàng không dám liều mạng, bởi vì tám người kia trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, phối hợp rất ăn ý, bất kể là nội công hay khinh công đều rất cao cường, huống hồ bên cạnh họ còn có Giang Húc, hai ông lão và mấy chục người cầm cờ.
Nàng cũng mang theo rất nhiều thuốc độc và châm độc, nhưng sau vụ ám sát đêm qua, nàng chỉ còn lại rất ít.
Hơn nữa khi đối mặt với cao thủ hàng đầu, ám khí bình thường cũng không có tác dụng lớn.
Nhớ lại vừa rồi khi Tiêu Vũ Hiên và thiếu niên đối mặt với nhiều đợt sát thủ ám sát luân phiên, mặc dù nàng không tham gia, nhưng lại dùng cách riêng của mình để giải quyết tất cả kẻ địch trong tối.
Lúc đó ám khí và phấn độc cũng đã sử dụng gần hết.
Cố Thanh Hy tập trung tinh thần, vừa né tránh sự tấn công của họ, vừa tìm cách phá giải trận pháp.
Giang Húc hỏi hai ông lão: “Chẳng phải nói nàng ta không biết võ công à?”
Hai ông lão hơi ngạc nhiên, ánh mắt tối sầm lại.
Tin tức mà họ nhận được là nàng không biết võ công.
Bây giờ thấy nàng cũng không có nội lực.
Một người không có nội lực mà lại có thể thi triển khinh công đến mức xuất thần nhập hoá như thế, chỉ sợ ngay cả cao thủ hàng đầu cũng chưa chắc có thể làm được.
Nếu họ đoán không sai, chắc hẳn khinh công của Cố Thanh Hy đã đạt tới cấp hai.
“Bịch...”
Những nơi cờ đi qua đều trở nên tàn tạ, tất cả mọi thứ đều bị chém thành hai nửa, ngay cả tiệm rèn cũng bị san thành đất bằng.
Cách đó không xa, Tiêu Vũ Hiên đã thoát khỏi vòng vây lại bị bao vây, còn bị đánh lùi lại.
Hắn ta bị thương đầy mình, nhìn mà phát hoảng, hắn ta đi đến đâu, máu đều đọng thành vũng trên mặt đất.
Thấy vậy, một tia sáng lạnh chợt loé qua trong mắt Cố Thanh Hy. Nàng nhặt một cây gậy lên, lấy nhanh đánh nhanh, lấy ác đánh ác, không bận tâm đến tính mạng của mình, từng bước xông về phía Tiêu Vũ Hiên.
Miệng thì lạnh giọng gằn từng câu từng chữ cảnh cáo: “Nếu như Tiêu Vũ Hiên xảy ra chuyện gì, ta sẽ khiến cho cả Ma tộc các ngươi chôn cùng”.
Nàng giận dữ tấn công, trận pháp của tám người cầm cờ bị nàng phá vỡ, họ lập tức bị thương nặng.
Cố Thanh Hy cầm gậy, chân không ngừng bước đi, cầm gậy đánh liên tục về phía các cao thủ bao vây tấn công Tiêu Vũ Hiên.
Nhưng...
Lần nào cũng đánh vào đầu họ.
Ai mà không biết đánh người tập võ không đánh vào đầu, bởi vì đó là cách đánh sỉ nhục nhất.
Thế nhưng Cố Thanh Hy lại làm như vậy hết lần này tới lần khác.
“Ngông cuồng”.
Ông lão hét lên, ngưng tụ nội lực vào lòng bàn tay rồi đánh về phía Cố Thanh Hy.
Một chưởng này ẩn chứa tám phần nội lực, xem ra ông ta căn bản không muốn để Cố Thanh Hy sống.
Tiêu Vũ Hiên bị thương hấp hối, thân mình còn lo chưa xong.
Cố Thanh Hy cũng bị đám người cầm cờ bao vây, con kiến còn chui không lọt, rất khó để tránh được một chưởng đó.
Nếu như đỡ, nàng không có nội lực nên người bị thương nặng vẫn là nàng.
Thiếu niên di chuyển, vừa định ra tay giúp đỡ.
Bỗng nhiên có một chưởng càng bá đạo hơn đánh tới từ phía xa.
“Bùm...”
Hai chưởng va chạm nhau, mặt đất chấn động tạo thành một cái hố thật sâu.
Mọi người lảo đà lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững.
Cùng lúc đó, mấy chục bóng người lần lượt xông đến, mạnh mẽ đánh tan các cao thủ Ma tộc đang vây công Cố Thanh Hy.
Ông lão ngạc nhiên: “Tu La Môn”.
Mấy người nhóm Giang Húc cũng kinh ngạc.
Tu La Môn là một trong những môn phái bí ẩn nhất trên giang hồ, xưa nay rất ít khi lộ diện, không động chạm gì đến Ma tộc. Tại sao hôm nay họ lại đột nhiên xuất hiện, còn giúp đỡ Cố Thanh Hy, lẽ nào họ cũng vì chuông Phá hồn?
Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm.
Không cần biết Tu La Môn có ý đồ gì, ít nhất họ đã cứu Cố Thanh Hy một mạng.
Cố Thanh Hy đỡ Tiêu Vũ Hiên đang thoi thóp dậy, lấy thuốc bột cầm máu cho hắn ta: “Sẽ hơi đau, ngươi cố chịu đựng nhé”.
“Cô kệ ta đi, chạy mau”, không biết có phải vì quá đau hay không mà giọng Tiêu Vũ Hiên cũng run rẩy.
Dù có bị thương nặng hơn nữa, hắn ta vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm mọi người, sợ có ai đó gây bất lợi cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy vừa cầm máu cho hắn ta, vừa thản nhiên chớp mắt đáp: “Yên tâm, mạng ta cứng lắm, sao người bình thường có thể lấy được?”
Tiêu Vũ Hiên nôn nóng.
Đã lúc nào rồi mà nàng ấy còn cố chịu đựng nữa?
Nếu vừa rồi không có Tu La Môn đột nhiên xuất hiện, nha đầu xấu xí đã mất mạng rồi.
“Shh... Đau chết mất, cô có thể nhẹ hơn một chút không?”
“Ai bảo ngươi chạy về làm gì?”, Cố Thanh Hy tức giận trừng mắt nhìn hắn ta.
Nếu Tiêu Vũ Hiên không tới, với khinh công của nàng, dù không đánh lại họ, nàng cũng có thể dễ dàng bỏ chạy.
“Mẹ kiếp, ta vì cô mà sắp bị chém chết, thế mà cô còn mắng ta, công bằng ở đâu... Shh... Đau đau đau...”
Giang Húc bước lên nhìn đám người Tu La Môn: “Các hạ, Cố Thanh Hy là người mà Lan kỳ chủ của chúng ta muốn bắt, Tu La Môn định giành với chúng ta à?”
“Đừng nói là Lan kỳ chủ, cho dù ma chủ của các ngươi đích thân đến, Tu La Môn chúng ta cũng sẽ không để vào mắt”.
Tu La Môn có tổng cộng mười mấy người tới, tất cả họ đều đeo mặt nạ nửa bên mặt, không nhìn ta diện mạo thật sự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT