Cố Thanh Hy nói một tràng, còn không ngừng nhắc đến người dân và người trong thiên hạ, dù Thái Hậu muốn đổi ý cũng không thể đổi ý, chỉ có thể chịu thua, chắp tay dâng lên năm nghìn vạn lượng bạc.
Đương Đương công chúa giận đến mức đầu óc choáng váng: “Mẫu hậu, đây là năm nghìn vạn lượng đấy, kể cả quốc khố trong mấy năm cũng không thu được nhiều bạc như thế, nếu đưa không cho nàng ta thì lỗ quá”.
“Chát…”
Thái Hậu nâng tay cho Đương Đương công chúa một bạt tai.
“Đồ ngu ngốc, bản cung là Thái Hậu của một nước, con lại xúi giục ta quỵt tiền, con muốn bản cung phải đối mặt với người trong thiên hạ thế nào? Còn nữa, con đường đường là công chúa một nước, thích thì cược, cược thua lại muốn lật lọng, nếu người nào không biết còn cho rằng công chúa là con nói không giữ lời đấy”.
Đương Đương công chúa bị đánh đến mức ngây người, nâng tay che gò má nóng rát.
Mẫu hậu là người thương nàng ta nhất, bình thường còn không nỡ mắng nàng ta một câu, nhưng hôm nay lại đánh nàng ta trước mặt mọi người.
Đương Đương công chúa vốn đã thấy uất ức, bây giờ bị đánh như thế lại càng uất ức hơn, nàng ta khóc to chạy ra khỏi học viện Hoàng gia.
Thái Hậu vẫn rất tức giận, mãi không thể lấy lại bình tĩnh.
Bà ta cố nở một nụ cười gượng gạo.
“Cố tam tiểu thư, bản cung sẽ đưa năm nghìn vạn lượng cho ngươi sau, ngươi đừng để tâm đến lời nói của Đương Đương”.
“Hoàng điệt nữ còn nhỏ tuổi, ta đương nhiên sẽ không để tâm”.
Cố Thanh Hy dùng ba chữ Hoàng điệt nữ là muốn cảnh cáo Thái Hậu, bây giờ nàng là người của chiến thần, nếu dám động vào nàng chính là công khai trở mặt với chiến thần.
Quả nhiên, sắc mặt của Thái Hậu lại tái hơn một chút.
“Nếu thế thì bản cung xin cảm ơn thay Đương Đương. Cố tam tiểu thư, ngọc Nguyệt Nha là thứ mà tiên hoàng để lại, mong Cố tam tiểu thư giữ kỹ, tuyệt đối đừng vứt bỏ”.
“Đương nhiên rồi, ta nhất định sẽ giữ kỹ, chắc chắn sẽ không để bất cứ ai cướp đi”.
Trên mặt Cố Thanh Hy mang theo nụ cười ngay thẳng, trông rất ngây thơ vô hại.
Nhưng trong lời nói của nàng lại chứa đựng hàm ý cảnh cáo.
Trong lòng Thái Hậu chứa đầy lửa giận, nhưng bà ta vẫn cười nói: “Thế thì bản cung xin cảm ơn Cố tam tiểu thư thay cho tiên hoàng”.
Cố Thanh Hy cười nhạt.
Câu nào cũng bản cung, chẳng lẽ bà ta không nên tự xưng là ai gia sao?
Còn lấy tiên hoàng ra doạ nàng, cảnh cáo nàng không được vứt ngọc Nguyệt Nha đi.
Ha.
Cố Thanh Hy nàng là người dễ bắt nạt thế sao?
Thái Hậu hùng hổ kéo đến lại hùng hổ rời đi, người của học viện Hoàng gia còn cho rằng đang nằm mơ, mãi vẫn không lấy lại tinh thần.
Tiêu Vũ Hiên đắc ý chạy tới, cười nói: “Nha đầu xấu xí, ta giúp cô thắng năm nghìn vạn lượng, cô muốn cảm ơn ta thế nào đây”.
Nghe vậy, Cố Thanh Hy chỉ muốn đập chết hắn ta.
Nàng lợi dụng nguyên lý của kính đục lỗ nhỏ, ở phía xa mượn ánh sáng khúc xạ lên ô vuông của cửa sổ, Tiêu Vũ Hiên chỉ cần đánh cờ theo vị trí trên ô vuông là sẽ có thể nhanh chóng áp đảo Kỳ Thánh.
Nhưng hắn ta nhìn theo ô vuông vẫn có thể đánh nhầm.
Cố Thanh Hy rất nghi ngờ, không biết hắn ta có biết học toán không.
Nếu không phải vì nàng nghĩ xa, mỗi nước cờ đều có nhiều cách ứng phó, thì ván cờ này nàng chắc chắn sẽ thua.
Lần này dù thắng nhưng đã mất không ít thời gian của nàng, còn khiến nàng suýt tiêu hao hết chất xám.
Liễu Nguyệt và Vu Huy đi tới: “Đại ca, kỹ năng đánh cờ của huynh trở nên xuất sắc như thế từ bao giờ vậy?”
Tiêu Vũ Hiên cười đắc ý: “Không phải chỉ là đánh cờ thôi sao, ta nhắm mắt cũng có thể thắng được Kỳ Thánh”.
Kỳ Thánh chán nản đi ra.
Thua trong tay sư phụ thì thôi đi, sao lại thua cả tên công tử bột Tiêu Vũ Hiên này vậy?
Chẳng lẽ kỹ năng đánh cờ của ông ta thật sự rất tệ sao?
Lúc này Kỳ Thánh cảm thấy, kỹ năng đánh cờ đáng kiêu ngạo trước kia như trở thành trò cười.
“Sư phụ…”
Cố Thanh Hy vội vàng ngắt lời: “Ông thua rồi, cho nên việc đánh cược của chúng ta chính thức có hiệu lực từ lúc này, ta không còn là sư phụ của ông nữa, ông có thể không cần gọi ta là sư phụ”.
“Một ngày làm thầy cả đời làm thầy, sư phụ, cô mãi mãi là sư phụ của ta”.
Nghe thấy lời nói hiên ngang của ông ta, đáng lẽ Cố Thanh Hy phải cảm động, nhưng nàng không cảm động nổi.
“Nếu ta tiếp tục nhận ông làm đồ đệ, người khác sẽ cười ta không giữ lời hứa”, nàng dẫn dắt từng bước, ép ông ta phải từ bỏ.
“Chuyện này không liên quan đến sư phụ, là ta mặt dày xin tiếp tục làm đệ tử của cô”.
“…”
Cố Thanh Hy muốn cho ông ta một vé máy bay, là loại vé có thể bay được bao xa thì bay.
Tiêu Vũ Hiên cười hì hì: “Nàng ta không nhận ông làm đồ đệ, ta có thể miễn cưỡng thu nhận ông”.
“Mạn phép hỏi Tiêu công tử, khi nãy rõ ràng cậu đã chiếm được lợi thế, sao lại đi nước Mã?”
Nước Mã?
Nước Mã là cái gì?
Tiêu Vũ Hiên nhìn về phía Cố Thanh Hy, chớp mắt muốn nàng chỉ dẫn, nhưng cô gái xấu xí này lại mặc kệ hắn ta.
Thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, Tiêu Vũ Hiên chỉ có thể nói bừa: “Cái này… không phải trong lòng Kỳ Thánh đều rõ cả sao?”
Một câu nói khiến Kỳ Thánh thấy khó hiểu.
Ông ta rõ cái gì?
Nhưng thấy đông người như thế, dù Kỳ Thánh không hiểu, nhưng cũng chỉ đành nhắm mắt thừa nhận: “Tiêu công tử không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã vang danh, thật sự khiến người khác phải khâm phục”.
“Những gì ta biết còn nhiều lắm, đây chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm mà thôi”.
“Ồ, không biết Tiêu công tử còn tinh thông những gì?”
“Ặc… Cái này nói ra thì dài dòng lắm, các phu tử đều ở đây, ta còn phải học, không rảnh tán gẫu với ông nữa”.
Người của học viện đều bị Tiêu Vũ Hiên làm ngây người rồi.
Bọn họ hoàn toàn không dám tưởng tượng một tên ngu ngốc như Tiêu Vũ Hiên có thể thắng được Kỳ Thánh.
Từ phu tử và Dung phu tử đưa mắt nhìn nhau, cũng nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương.
Dường như Viện trưởng biết chút nội tình, bảo mọi người ngồi xuống.
“Hôm nay ta đến lớp cũng không có việc gì, chỉ muốn đến gặp hai người giành hạng đầu trong đại hội đấu văn, tiện thể nói với mọi người, đại hội tầm bảo hai mươi năm một lần đã đổi thành tám năm một lần, hơn nữa sẽ tổ chức vào ngày mười lăm tháng sau”.
“Xôn xao…”
Toàn bộ lớp học trở nên ồn ào, ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ta không nghe nhầm chứ, ngày mười lăm tháng sau tổ chức đại hội tầm bảo? Ta cứ tưởng cả đời này cũng không thể đi vào núi Tầm Long chứ”.
“Ta kích động quá, có phải ta đang nằm mơ không, ngươi mau đánh ta một cái đi”.
“Nếu tháng sau có thể tìm được một vài bảo bối ở núi Tầm Long, vậy chẳng phải sẽ phát tài sao”.
Cố Thanh Hy nhìn Tiêu Vũ Hiên: “Đại hội tầm bảo là cái gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT