"Diệp Phong... con là Phong nhi, con còn sống sao?"
Lược Ảnh xưa nay không quen có người tới gần hắn ta.
Nhưng khi Sở hậu chạy đến, không biết vì sao trong lòng hắn ta lại thoáng qua một cảm giác kỳ lạ.
Advertisement
Cái cảm giác kỳ lạ này là điều mà hắn ta chưa từng cảm thấy trước đây.
Bàn tay Sở hậu run rẩy, bà ấy muốn vuốt ve gương mặt hắn ta giống như vuốt ve một món bảo bối quý giá, cứ như thể sợ rằng nếu quá mạnh tay thì sẽ khiến cho bảo bối vỡ mất. Nhưng bà ấy do dự nửa ngày cũng không dám vuốt ve hắn ta, chỉ có khóe mắt không ngừng tuôn rơi nước mắt.
Advertisement
"Tách…"
Những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, nóng như có thể làm bỏng rát cả da thịt.
Bốn mắt nhìn nhau, Sở hậu tựa hồ có ngàn lời muốn nói nhưng lại không thể nói ra.
Cuối cùng không biết bà ấy lấy dũng khí từ đâu mà đột nhiên ôm lấy hắn ta mà khóc nức nở.
Bà ấy tự mình lẩm bẩm: "Phong nhi, Phong nhi của ta, con thật sự đã trở về rồi sao? Mậu hậu sẽ không bao giờ đánh mất con nữa, mẫu hậu sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho con".
Cơ thể Lược Ảnh đột nhiên run lên, đầu óc hắn ta như đông cứng lại, hắn ta để mặc Sở hậu ôm mình thật chặt, bên tai tràn ngập tiếng khóc đau thấu tim gan của Sở hậu.
Đôi mắt của Sở hoàng cũng ửng đỏ lên, ông ta bình tĩnh hơn nhiều so với Sở hậu nhưng cơ thể của ông ta vẫn run rẩy.
"Hắn ta... thật sự là hoàng nhi của trẫm sao?"
Cố Thanh Hy lên tiếng phá vỡ mọi hy vọng của họ.
"Hắn ta không phải là Diệp Phong, hắn ta chỉ là một kẻ giống hệt Diệp Phong mà thôi".
Sở hoàng lảo đảo một chút, sắc mặt tái nhợt, ông ta nói: "Ngươi nói cái gì?"
Hoàng hậu Sở Quốc lưu luyến không nỡ buông Lược Ảnh ra, khẳng định chắc chắn: “Đây là Phong Nhi, mẹ con đồng lòng, ta có thể khẳng định đây chính là Phong Nhi của ta”.
“Người hãy quan sát kỹ lại xem”, Tiêu Vũ Hiên nhắc nhở.
Hoàng hậu Sở Quốc lau nước mắt, không nỡ buông Lược Ảnh ra.
Đến giờ phút này, bà ấy mới nhận ra “Diệp Phong” trước mặt mình hình như có gì đó khác thường.
Hắn ta quá lạnh lùng, toàn thân phát ra khí tức cảnh báo “người khác đừng có lại gần ta”, đôi mắt sáng ngời rõ ràng, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại thấy ánh mắt vô hồn, hệt như một bức tượng gỗ không có suy nghĩ mà chỉ phục tùng mệnh lệnh của người khác.
Tuy Diệp Phong lạnh lùng thật nhưng luôn thân thiện dễ gần, chứ không phải kiểu chỉ muốn tránh xa mọi người như thế này.
Hoàng hậu Sở Quốc run run kéo y phục của Lược Ảnh ra, trên lưng trắng muốt không có bất cứ vết bớt nào, càng không có hình hoa mai chớm nở.
Hoàng hậu Sở Quốc khiếp sợ nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Phong… Phong Nhi của bà ấy có vết bớt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT