“Được rồi được rồi, cái gì mà nhà bà với không nhà bà, nói cứ như hắn ta là con trai bà không bằng, bà lui xuống đi”.

“Vâng…”, tú bà ngượng ngịu rời đi.

Cố Thanh Hy chỉ vào vị trí bên cạnh cười hi hi nói: “Tiểu Phong Phong, cách biệt mới không đến một ngày mà chúng ta lại gặp nhau rồi, mau ngồi xuống đi”.

“Tam tiểu thư, cô có gì căn dặn thì cứ nói thẳng”.

“Ta đâu dám căn dặn gì ngươi, chỉ là muốn làm bạn với ngươi mà thôi”.

“Xin lỗi, ta trước giờ không kết giao bạn bè”.

“Vậy ngươi uống với ta vài chén”.

“Ta không uống rượu”.

“Vừa rồi tú bà đã nhận của ta mười vạn lượng bạc, chẳng lẽ mười vạn lượng bạc mời ngươi một chén cũng không được sao?”

Diệp phong khẽ nhíu mày.

“Nếu như ngươi không uống thì ta đành phải bảo tú bà trả lại mười vạn lượng bạc cho ta”.

Bờ môi mỏng lạnh lẽo của Diệp Phong khẽ rung lên, khổ sở nói: “Ta chẳng qua chỉ là một kẻ nghèo hèn, tam tiểu thư hà tất phải nhiều lần trêu cợt ta”.

“Ta đâu có trêu cợt ngươi, chỉ là hôm nay ta thấy vui, muốn tìm người uống cùng ta vài chén, mà Tiểu Hiên nhà ta lại cứ không cho ta uống rượu cùng với mỹ nam khác, ta chỉ đành phải tìm ngươi vậy".

“Mấy chén?”, Diệp Phong lời ít ý nhiều, không muốn dây dưa mãi với Cố Thanh Hy.

“Uống ba chén trước đi”.

Cố Thanh Hy ngồi đầy lười nhác, một tay chống cằm yên lặng nhìn một tay Diệp Phong cầm rượu, một tay cầm chén, vô cùng thoải mái uống liền ba chén.

“Tiểu Phong Phong, ngươi không chỉ có vẻ ngoài đẹp mà động tác lúc uống rượu cũng thật mê người”.

Tiêu Vũ Hiên chửi: “Hám trai”.

Dịch Thần Phi vừa gảy đàn vừa cười khổ.

Tiểu nha đầu này bảo hắn ta đánh đàn, khúc nhạc của hắn ta còn chưa đánh hết mà nàng đã lại đi quyến rũ một mỹ nam khác rồi.

“Ta có thể đi được chưa?”

“Đương nhiên có thể, ngươi không phải là cầm sư sao? Hay là ngươi cũng gảy một khúc cho ta nghe, để ta xem ngươi đánh đàn hay hơn hay là Thần Phi đại ca đánh hay hơn”.

Cố Thanh Hy vừa nói vừa kéo hắn ta về phía bên cạnh mình.

Diệp Phong lui lại mấy bước như thể không thích bị người khác đụng vào người mình.

“Ngươi căng thẳng như thế làm gì, ta cũng đâu có ăn thịt ngươi”.

Nói xong, Cố Thanh Hy đứng dậy kéo hắn ta, nhưng không ngờ lại vướng chân vào chân bàn khiến cả người đổ nhào về phía trước.

“Rầm…” một tiếng.

Cú ngã này, Cố Thanh Hy đã đẩy ngã cả Diệp Phong.

Diệp Phong bên dưới, Cố Thanh Hy bên trên, tư thế của hai người cực kỳ ái muội, đến tiếng hít thở của đối phương cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Tất cả mọi người kinh hãi há hốc mồm.

Đồng tử của Diệp Phong co lại, gương mặt lạnh lùng đã biến hẳn sang màu xám, một cảm giác hoang mang khủng hoảng tràn vào trong lòng, hai tay theo phản xạ khoanh lại bảo vệ bản thân.

Cố Thanh Hy cũng giật mình.

Giật mình vì mình thế mà lại đẩy ngã Diệp Phong.

Càng ngạc nhiên hơn là cơ thể của Diệp Phong lại run lên bần bật, dường như hắn ta đang khủng hoảng điều gì đó, cùng với sát khí thoáng qua.

Khủng hoảng…

Sát khí…

Mặc dù đều chỉ là thoáng qua, nhưng nàng rõ ràng có thể cảm nhận được.

Suy nghĩ còn chưa kịp chỉnh đốn lại, cũng chưa kịp đứng dậy thì bỗng có một đoàn binh sĩ giáp sắt màu đen tràn vào bên trong Vô Ưu Quán, những binh sĩ này vừa đến đã lập tức bao vây xung quanh Vô Ưu Quán, sau đó có một người được một đám người vây xung quanh tiến vào.

Một người đàn ông ngồi trên lưng ngựa, mặt đeo mặt nạ, khắp người tản mát ra luồng khí tức lạnh lẽo đầy sự chết chóc.

Dạ… Dạ Mặc Uyên…

Vị hôn phu của nàng, Chiến thần vương gia…

“Cố Thanh Hy…”.

Dạ Mặc Uyên nghiến răng gằn từng chữ, giọng nói mang theo khí tức lạnh lùng không cho phép ai trái ý.

Khi tất cả mọi người nghe thấy tiếng quát đầy giận dữ này thì không kiềm được mà lần lượt tránh đi.

Uy áp trên người đàn ông kia quá lớn, đè nén khiến cho bọn họ toát hết cả mồ hôi hột, cả người không ngừng run rẩy, phảng phất tựa như gặp phải ma vương của Cửu U, chỉ cần hắn động một ngón tay là bọn họ sẽ thịt nát xương tan.

Trái tim Cố Thanh Hy run lên.

Không đợi nàng kịp phản ứng, Dạ Phong đã đẩy người nàng ra, đứng dậy chỉnh lại vạt áo xộc xệch.

Đối diện với Dạ Mặc Uyên trên người bao trùm khí tức lạnh lùng âm u kia, Cố Thanh Hy bỗng đâu cảm thấy hơi hoang mang.

Cứ như đi vụng trộm lại bị người đàn ông của mình bắt gian ngay tại trận.

Ta nhổ vào.

Dạ Mặc Uyên cũng đâu phải là người của nàng.

Cố Thanh Hy cười ngượng ngịu: “Cái này… vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ta còn có việc, các ngươi cứ nói chuyện, ta đi trước đây”.

“Rầm…”.

Thanh Phong chặn nàng lại, hai hàng binh sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt cũng chặn lại đường đi của nàng.

Dạ Mặc Uyên như cười như không, trong đôi con ngươi đen tuyền đang có cơn cuồng phong bão tố tụ lại: “Cố tam tiểu thư không phải thích mỹ nam sao, vội vàng chạy đi đâu đó?”

Nghe vậy Cố Thanh Hy đành phải bất chấp quay đầu lại, gánh chịu uy áp vương giả quân lâm thiên hạ của hắn.

“Ta nói Dạ vương, tranh thủ bây giờ hai chúng ta còn chưa thành thân, hay là chúng ta huỷ bỏ hôn ước đi, ngươi cũng thấy rồi đấy, ta chính là một nữ nhân đa tình, chỉ cần nhìn thấy mỹ nam là ánh mắt của ta sẽ không rời đi được”.

“Bản vương có một tật xấu là thích làm khó người khác”.

“…”.

Cố Thanh Hy cảm thấy Dạ Mặc Uyên này đúng là tính cách vặn vẹo.

Hắn còn chẳng sợ đỉnh đầu mọc cả một thảo nguyên cỏ xanh thì nàng sợ cái gì.

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng quét mắt nhìn hết đám người bên trong Vô Ưu Quán, nhưng dừng lại lâu hơn một chút trên người Diệp Phong cùng với Tiêu Vũ Hiên, lúc này mới cất lời nói: “Đưa đi”.

“Ngươi… ngươi không thể bá đạo như thế, nha đầu xấu xí cũng không phải món hàng của cá nhân ngươi”.

Tiêu Vũ Hiên hơi run đến mức hàm răng khẽ va vào nhau, nhưng vẫn sống chết chặn ở trước mặt Cố Thanh Hy.

Dịch Thần Phi cười nói: “Chiến thần, Dịch mỗ nếu đã hứa với tam tiểu thư ở bên cạnh nàng bảy ngày, thì bảy ngày này đương nhiên phải có trách nhiệm với sự an toàn của nàng”.

“Thế nào… Nho gia muốn đối địch với bản vương?”, Dạ Mặc Uyên coi Tiêu Vũ Hiên như không khí một cách lộ liễu, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhướn lên quét về phía Dịch Thần Phi.

“Nếu như ngươi dám động đến một sợi tóc của nàng, không chỉ Nho gia, cả Triệu Quốc cũng sẽ không đồng ý”, Dịch Thần Phi hờ hững cười nhẹ như tiếng gió, nhưng nụ cười kia lại mang theo hàm ý cảnh cáo.

Bầu không khí tự nhiên trở nên nặng nề, khói lửa chiến tranh nổ lách tách.

Tất cả mọi người trong Vô Ưu Quán đều cảm thấy mình đã bước một chân vào trong Quỷ môn quan, bị đè nén đến mức không thể thở nổi.

Khí thế của Chiến thần mạnh mẽ thì cũng thôi đi, nhưng người đàn ông tựa như trích tiên tao nhã dịu dàng kia thế nào mà cũng có khí thế mạnh như vậy.

Mắt thấy Dịch Thần Phi với Dạ Mặc Uyên đứng ở hai phía đối lập nhau, khói lửa chiến tranh bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra thì Cố Thanh Hy vội vàng mở miệng ngăn lại.

“Thần Phi đại ca, ngươi yên tâm, hắn sẽ không làm gì ta đâu, ngày mai ta lại đi tìm ngươi”.

Dịch Thần Phi dùng ánh mắt như đang suy nghĩ đó nhìn Cố Thanh Hy một cái, cuối cùng thu lại uy áp, gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play