*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Bởi vì cô là nha đầu thối của ta, trên đời này ai cũng có thể làm tổn thương cha ta, chỉ duy nhất cô là không có khả năng đó. Đi thôi, chúng ta đến Túy Xuân Lâu uống rượu đi".

Cố Thanh Hy đột nhiên cảm thấy đau nhói trong tim.

Trên đời này ai cũng có thể làm tổn thương cha ta, chỉ duy nhất cô là không có khả năng đó.

Advertisement

Tiêu Vũ Hiên... tin tưởng nàng nhiều đến vậy sao?

"Túy Xuân Lâu? Có rượu ngon không? Có món ngon không? Hy tỷ tỷ, ta muốn ăn", Hoa Khởi La không biết gì cho nên vừa nghe thấy có đồ ăn cùng rượu ngon thì liền kích động.

Đột nhiên, có một luồng khí lạnh và một luồng sát khí quét về phía Cố Thanh Hy.

Advertisement

Mọi người đều kinh hãi.

Đặc biệt là Hoa Khởi La và Tiêu Vũ Hiên.

Kiếm ảnh cực nhanh.

Đao ảnh cũng cực nhanh.

Họ ở rất gần Cố Thanh Hy nhưng không hề nhận ra sát khí quét tới.

Tốc độ nhanh như vậy, bọn họ muốn ngăn cản cũng không được.

Cố Thanh Hy cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn đao kiếm đâm vào bộ phận trí mạng của mình, khóe miệng nở một nụ cười.

Khi mấy người Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp nhận ra thì đã thấy một luồng ám khí bắn ra đánh chệch hướng đao kiếm.

Ngay lập tức, một bóng đen lao ra chiến đấu với tên sát thủ.

Cả hai đều mặc đồ đen, đối chiến vô cùng tàn nhẫn, tốc độ lại cực kỳ nhanh.

Trong lúc nhất thời không ai nhìn ra bọn họ là ai, cũng không ai nhìn ra chiêu thức, chỉ có thể nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm chói tai.

Tiêu Vũ Hiên cả kinh nói.

"Nha đầu thối, kẻ ám sát cô là ai vậy, cô lại đắc tội với ai rồi sao? Người vừa ra tay cứu cô có phải là Phù Quang hay không?"

Hoa Khởi La vô cùng tức giận, lập tức tham chiến.

"Là kẻ không biết trời cao đất dày vô liêm sĩ nào dám ám sát Hy tỷ tỷ của ta, xem ta giáo huấn người thế nào!"

"Bang bang bang..."

Ba người càng đánh càng xa, chỉ có mặt đất đang không ngừng rung chuyển, quang cảnh xung quanh đều trở nên xơ xác tiêu điều.

Tiêu Vũ Hiên cũng muốn đuổi theo nhưng Cố Thanh Hy đã tóm lấy hắn ta rồi ngồi xuống dưới gốc cây trúc, lấy ra một túi thức ăn đưa cho Tiêu Vũ Hiên một ít.

Nàng nói: "Có bọn họ là đủ rồi, ngươi còn tham gia náo nhiệt làm gì, mau ăn đi, ăn xong còn phải làm chuyện khác".

"Kẻ vừa nãy là ai? Nha đầu thối, kẻ đó võ công cao cường ra tay hung hãn, tuyệt đối không phải là sát thủ bình thường. Cô lại khiêu khích phải ai rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play