“Đây là tộc trưởng lệnh của Ngọc tộc”.

“Chỉ dựa vào tộc trưởng lệnh không chứng minh được thân phận của cô, lỡ như cô cướp được thì sao”.

“Lão tướng quân muốn vãn bối làm sao để chứng minh?”

Advertisement

“Cô dẫn ta đến Ngọc tộc, gặp các vị trưởng lão của Ngọc tộc. Chỉ khi nào gặp được các vị trưởng lão, ta mới có thể tin”.

“Được, nhưng đường đi từ nơi này đến Ngọc tộc rất xa, nếu Tiêu lão tướng quân đồng ý, ta có thể dẫn người đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, Tu La Môn trước. Hai nơi này đều là sản nghiệp của Ngọc tộc, chắc lão tướng quân cũng biết. Còn Lục trưởng lão, Thất trưởng lão, bọn họ cũng ra khỏi Ngọc tộc, ở gần đế đô, người cũng có thể đến gặp bọn họ trước”.

Advertisement

“Được, vừa khéo Lục trưởng lão, Thất trưởng lão của Ngọc tộc ta cũng quen biết”.

Cố Thanh Hy mừng rỡ: “Vãn bối sẽ đưa người đi ngay”. . Truyện Nữ Cường

Cố Thanh Hy và Tiêu lão tướng quân trò chuyện bí mật trong thời gian dài, sau đó mỗi người một ngựa, phóng đi như bay.

Người của phủ Tướng Quân đều kinh ngạc, cho dù quân địch sắp đến dưới thành, bọn họ cũng chưa bao giờ thấy lão tướng quân gấp gáp như vậy. Quan trọng nhất là lão tướng quân xưa nay không thích Dạ Vương phi, thế mà lại một mình một ngựa rời đi cùng Dạ Vương phi.

Ở một góc bí ẩn của phủ Tướng Quân, Tiêu Vũ Hiên nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt như suy tư, phiến quạt trong tay vô thức đong đưa, dường như cũng không hiểu giữa bọn họ có bí mật gì.

Một lúc lâu sau, hắn ta cười tự giễu.

Cho dù nha đầu xấu xí và phụ thân có bí mật gì, nha đầu xấu xí chắc chắn cũng sẽ không hại phụ thân hắn ta.

Tiêu Vũ Hiên khẽ nhón chân, như chuồn chuồn lướt nước, nháy mắt đã biến mất.

Nếu người của phủ Tướng Quân nhìn thấy bộ pháp nhanh nhẹn đó, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì tiểu thiếu gia trong mắt bọn họ chỉ là một công tử ăn chơi, văn không thành võ không tựu, không có khả năng có khinh công cao siêu như vậy.

Cố Thanh Hy đưa Tiêu lão tướng quân đến một thôn nhỏ hoang phế, dừng lại đó.

Ánh mắt sắc bén của Tiêu lão tướng quân quan sát xung quanh, dường như muốn xem nơi này có mai phục hay không.

Lão tướng quân nói: “Đây vốn dĩ là thôn Vô Hoa, năm mươi năm trước trong thôn bùng nổ dịch bệnh, người trong thôn chết không do số. Bởi vì ở nơi hẻo lánh, vắng vẻ không bóng người, nó dần dần trở thành thôn bỏ hoang”.

“Lão tướng quân có vẻ rất quen thuộc nơi này?”

“Không phải quen thuộc, thời còn nhỏ ta từng đến đây vài lần. Nơi này ở chỗ cao, cây cối xanh tươi rậm rạp, dễ thủ khó công, hơn nữa có rất nhiều trùng độc, làm cứ điểm quả thật là một lựa chọn không tệ”.

Ông ấy nhìn về phía Cố Thanh Hy, dường như đang đợi động tác tiếp theo của nàng.

Môn phái lớn như Tu La Môn, cho dù vị trí địa lý nơi này có tốt đến đâu, Tu La Môn cũng không thể nào ở đây.

Cố Thanh Hy nhoẻn miệng cười, huýt sáo, lập tức có vài ám tiêu áo đen che mặt, bay vù một cái đến trước mặt bọn họ.

“Thuộc hạ bái kiến môn chủ, môn chủ vạn phúc an khang”.

“Đưa ta đến tổng đàn”.

“Vâng”.

Bóng ám tiêu áo đen nhoáng lên đã biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play