Mười vạn lượng bạc đủ để mua cả cái Vô Ưu Quan này rồi!
“Nhớ kỹ, ta muốn mỗi một mỹ nam đều đạt đẳng cấp cao nhất, còn nữa, không được gọi ta tiểu thư, ta nghe không quen, gọi là cô nãi nãi đi!”
“Đương nhiên rồi, cô nãi nãi đợi một tí nhé, bọn họ sẽ tới ngay!”
Một dàn mỹ nam được thay đổi.
Có tuấn tú, có gợi cảm, có điển trai, có thanh lịch mà lạnh lùng, có cường tráng, muốn gì có đó, mỗi người đều có vẻ ngoài thượng thừa.
“Cô nãi nãi, trong quan của chúng ta mới ủ một vò rượu Băng Lan, ta cùng cô uống một chén nhé!”, một nam nhân có vẻ ngoài gợi cảm nháy mắt với Cố Thanh Hy, thân thể trơn bóng, mềm mại như không có xương từng chút dịch lại gần nàng.
“Được lắm, tiểu bảo bối của ta!”, Cố Thanh Hy dứt khoát giang tay ra, ôm lấy hai mỹ nam vào ngực. Nhìn động tác thành thạo của nàng, Tiêu Vũ Hiên và Dịch Thần Phi thật sự không tin đây là lần đầu tiên nàng đến thanh lâu có tiểu quan.
“Cô nãi nãi, cô ngồi mỏi không? Để ta xoa bóp cho cô nhé!”
Thấy Cố Thanh Hy không có thái độ bài xích, các mỹ nam cảm thấy rất yên tâm, liền tranh nhau hầu hạ nàng.
“Các ngươi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cô nãi nãi mời các ngươi ăn kẹo nhé!”
Cố Thanh Hy cầm một xấp ngân phiếu đập xuống bàn, sau đó thưởng cho mỗi người một vạn lượng.
Đám mỹ nam run rẩy nhận một vạn lượng bạc, trong mắt lộ vẻ không dám tin.
Tiện tay thưởng đã là một vạn lượng bạc ư?
Trời ạ, có phải là xa xỉ lắm rồi không?
Bảo mụ nhìn mà đỏ mắt, hận bản thân không thể hóa thành mỹ nam, nếu vậy, bà ta cũng sẽ chạy đến hầu hạ.
Các tiểu quan và cô nương của Vô Ưu Quan cũng nhìn mà đỏ mắt, vội tranh nhau nịnh nọt.
Cố Thanh Hy nhếch mép cười ta, sau đó cầm mười vạn lượng bạc tung lên trời, khiến cho một đám cô nương và tiểu quan ùa đến, điên cuồng cướp đoạt.
Thậm chí, một bộ phận khách cũng chạy đến tranh nhau.
Dịch Thần Phi dở khóc dở cười.
Tiêu Vũ Hiên tức anh ách, hắn hung tợn trừng hai mỹ nam trong ngực Cố Thanh Hy, hận không thể chặt bọn họ ra.
Hắn ta không ngại Cố Thanh Hy vung tiền, nhưng hắn ta để ý khi thấy ánh mắt hệt như một con sói háo sắc của nàng lúc nhìn đám mỹ nam kia.
Càng ghê tởm hơn chính là mấy tên đàn ông đó còn định duỗi tay sờ sẫm nàng.
Má nó!
Không thể nhịn được nữa!
“Bộp…!”, Tiêu Vũ Hiên đập mạnh xuống bàn, đau đến mức khiến hắn ta nhe răng trợn mắt, nhưng hắn ta vẫn cố nhịn và hét lên giận dữ: “Cút, cút hết cho ta!”
Mọi người đồng loạt nhìn hắn ta, không biết tên này mắc chứng gì.
Bảo mụ là người có phản ứng đầu tiên, bà ta vội hòa giải: “Tiêu công tử, trong quan có vài giai nhân tuyệt sắc mới đến, để mụ mụ bảo các nàng đến hầu hạ ngài nhé!”
“Không cần, bà bảo đám nam nhân này cút hết cho ta, không cho phép đến gần nàng!”
Vừa nói, Tiêu Vũ Hiên vừa đẩy người.
Cố Thanh Hy nhếch miệng: “Tiểu Hiên Hiên, ngươi làm vậy sẽ dọa mỹ nam của ta đấy!”
“Cút!”
Các mỹ nam mếu máo nhìn Cố Thanh Hy, thậm chí có người đã lã chã rơi nước mắt.
Cố Thanh Hy hào phóng thưởng cho mỗi người một vạn lượng bạc, rồi dỗ dành: “Ngoan nhé, lần sau cô nãi nãi sẽ đến thăm các ngươi”.
Lại là một vạn lượng bạc.
Đám mỹ nam như mở cờ trong bụng, hận không thể ôm chặt đùi Cố Thanh Hy, nhưng bọn họ cũng biết mối quan hệ giữa nàng và Tiêu công tử không hề tầm thường, nên đành phải rời đi.
Các cô nương trong quan ghen tị đến đỏ mắt.
Ngày thường, các nàng luôn kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng hôm nay, mấy tên này chỉ tùy tiện hầu hạ một phen mà đã được thưởng một vạn lượng bạc. Các nàng làm việc cực lực suốt mấy năm còn không dư ra hai vạn đâu.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu, cười mà không cười nhìn Tiêu Vũ Hiên: “Vậy ngươi đã hài lòng chưa?”
Tiêu Vũ Hiên hừ lạnh một tiếng.
Cố Thanh Hy cầm bầu rượu, ngửa cổ lên uống từng ngụm rồi nói với giọng điệu bất đắc dĩ: “Ai đó từng nói muốn chúc mừng ta cơ đấy, giờ có rượu lại không có mỹ nam, chả thú vị gì cả!”
“Mắt cô mù rồi à? Chẳng lẽ vẻ ngoài của chúng ta thua đám tiểu quan đó?”
Cố Thanh Hy thành thật gật đầu: “Thần Phi đại ca, ngươi biết đánh đàn không?”
“Biết một chút!”
“Vậy có thể mời ngươi đàn một khúc giúp vui được không?”
“Được tam tiểu thư xem trọng, Dịch mỗ thật sự cảm thấy vinh hạnh”.
“Dễ nói chuyện vậy à?”, Cố Thanh Hy túm lấy ống tay áo hắn ta, cười hề hề: “Vậy ngươi có biết nhảy không? Nhảy mấy cái điệu nóng bỏng ấy!”
Tiêu Vũ Hiên xoa trán.
Giáng một tia sét xuống đánh chết hắn ta đi!
Sao hắn ta lại quen biết một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy chứ?
Dịch Thần Phi là một nhân vật lớn thuộc Nho gia, rất coi trọng nhân, lễ, nghĩa, trí, tính. Vậy mà nha đầu xấu xí này lại nói ra chuyện hoang đường như vậy…
Hắn ta không biết sắc mặt Dịch Thần Phi sẽ đen như thế nào nữa.
Tiêu Vũ Hiên lẳng lặng chờ Dịch Thần Phi nổi giận, nhưng không ngờ Dịch Thần Phi chỉ cười khẽ rồi nói: “Tam tiểu thư muốn xem cũng được, tuy nhiên, ngoại trừ tam tiểu thư thì những người khác không đủ tư cách thấy Dịch mỗ nhảy điệu nóng bỏng đâu!”
“Má nó, Dịch Thần Phi, ngươi có còn là Tam tiên sinh của Nho gia không đấy? Ngươi không cảm thấy ngượng khi nói vậy à? Chẳng lẽ ngươi quên mất Nho gia các ngươi đã học cái gì rồi sao?”
“Tiêu công tử, ta là đệ tử Nho gia, chứ không phải đệ tử Thiếu Lâm”.
Một câu thờ ơ nhưng lại khiến Tiêu Vũ Hiên nghẹn cả buổi không đáp lại được, hắn ta chỉ có thể tức giận trừng Dịch Thần Phi.
“Nha đầu xấu xí, người nam nhân này rất xấu, ngươi bớt giao du với hắn đi. Theo ta thấy thì hắn mặt dày mày dạn đi theo ngươi chỉ là vì bảo bối của ngươi mà thôi!”
Cố Thanh Hy buồn cười chọc chọc vào trán hắn ta.
“Ngươi bị ngốc à, nếu hắn thật sự vì vật kia thì sao lại từ bỏ vòng chung kết của đại hội đấu văn”.
“Ta vẫn thấy hắn có mưu đồ!’
Nghe bọn họ đối thoại, trong đám đông đột nhiên có người hô to: “Trời ạ, ta cứ thấy nam nhân bên cạnh Tiêu công tử quen quen, nhưng nhìn mãi không ra, nào ngờ đó lại là tiên thơ Dịch Thần Phi”.
“Cái gì? Hắn là tiên thơ Dịch Thần Phi à? Sao có thể chứ? Dịch Thần Phi không phải Tam tiên sinh của Nho gia sao? Sao hắn lại đến nơi trăng hoa như Vô Ưu Quan được?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT