*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, họ tuyệt đối không tin trên đời này lại có nhiều loài rắn như thế.

Càng không tin được là vương phủ lại có ngày được nhiều rắn ghé thăm như vậy.

Tiếp tục nhìn đám rắn, có vài con ăn nó uống say rồi bò đi, sau đó lập tức có thêm một tốp mới bò vào, cứ thế liên tục ăn thịt.

Cũng không biết chúng “nghe” được tin tức Tiểu Cửu Nhi “mời khách” ở đây từ đâu.

Cố Thanh Hy ngổn ngang trong gió.

Đây không phải là thú cưng nàng nuôi.

Thú cưng của nàng không ham ăn, không ngu như thế.

Da đầu Dạ Mặc Uyên tê dại: “Phủ Dạ Vương là nơi con chó, con mèo nào cũng có thể vào được sao? Nhiều rắn bò vào ăn trộm thịt như thế mà các ngươi không ngăn chặn sao!”

Thanh Phong bĩu môi, giọng nói có vẻ oan ức: “Thuộc hạ cũng muốn ngăn lại lắm nhưng Tiểu Cửu Nhi dùng lông gà làm lệnh tiễn, nói gì mà chủ tử đã đồng ý với nó rồi, khi về phủ Dạ Vương thì tất cả thịt đều là của nó, đảm bảo nó ăn no căng bung!”

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng nhìn Thanh Phong.

Thanh Phong vội cúi đầu xuống: “Thuộc hạ lỡ lời, ý của thuộc hạ là Tiểu Cửu Nhi có mệnh lệnh của người, thuộc hạ không dám ngăn cản. Lệnh của chủ tử sao lại là lông gà được!”

Dạo gần đây cậu ta bị con rắn này hại thảm rồi.

Dạ Mặc Uyên nhìn Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy giả vờ cầm bát canh lên, vừa ăn vừa nhìn về hướng khác.

Nàng sẽ không thu dọn đống hỗn loạn của phiền phức này đâu.

Hôm nay, nếu nàng ra tay đánh đám bạn của Tiểu Cửu Nhi thì với cái tính sĩ diện và nết thù dai của nó, sau này còn không quấn chết nàng mới lạ.

Nàng cũng không muốn ra ngoài rồi bị đám rắn đủ mọi chủng loại của Tiểu Cửu Nhi tấn công.

“Chuyện chàng đồng ý thì tự mình xử lý, đừng nhìn ta!”

Dạ Mặc Uyên gõ lên bàn không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Hắn bỗng nói: “Cũng đã lâu các đầu bếp không được về nhà thăm người thân rồi nhỉ”.

“Hả…”, Thanh Phong sửng sốt.

Chuyện này thì liên quan gì đến đầu bếp?

“Đi lệnh cho tất cả người ở nhà bếp về thăm người thân, vẫn trả lương tháng như cũ”.

“Chủ tử, họ đi rồi, vậy người trong vương phủ ăn gì đây?”

“Ngươi và Giáng Tuyết không có tay chân à? Chẳng lẽ không biết nấu cái gì ăn à?”

“Chủ tử…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play