*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hay quá, hắn làm hoàng đế Dạ Quốc thê thảm luôn.
“Vậy sau này… cha mẹ chàng thì sao?”, Cố Thanh Hy dè dặt hỏi.
Nàng tin rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, nếu không vị trí tộc trưởng của Ngọc tộc làm sao có thể đến lượt nàng chứ.
“Sau này… trưởng lão của Ngọc tộc biết chuyện nên vô cùng giận dữ, tuyên bố muốn giết phụ hoàng. Mẹ ta khẩn khoản van nài, Ngọc tộc mới tha cho phụ hoàng của ta, nhưng điều kiện là bà ấy phải đi theo họ”.
“Năm đó ta chưa đến ba tuổi, tận mắt chứng kiến mẹ ta vì Dạ Quốc, vì phụ hoàng mà phải đi theo các trưởng lão Ngọc tộc”.
“Sau này thì sao…”
“Sau này… không rõ từ đâu mà Thiên Phần tộc biết được bí mật quan hệ giữa ta và mẹ ta, rất có khả năng là quan hệ mẫu tử. Bởi vì mẹ ta từng giết khá nhiều trưởng lão của Thiên Phần tộc, Thiên Phần tộc luôn coi mẹ ta như cái gai trong mắt, cái dằm trong xương, họ định đặt bẫy bắt ta để dụ mẹ ta đến”.
Dạ Mặc Uyên nói vậy, cơ thể không ngừng run rẩy, giọng nói cũng không còn trấn tĩnh như ban nãy nữa.
“Vì cứu ta, một mình mẹ ta đơn độc xông vào trận pháp mười tám địa ngục, giết vô số cao thủ của Thiên Phần tộc, bà ấy dồn hết sức lực cứu ta, nhưng bản thân thì chết thảm bên trong trận pháp”.
“Người của Ngọc tộc đều trúng huyết chú, tại sao…”
“Tại sao ta không trúng huyết chú, phải không?”
Cố Thanh Hy gật đầu.
Nàng không tin rằng huyết chú dễ giải như thế.
Nếu thực sự dễ giải như thế, người của Ngọc tộc hà tất phải tìm kiếm Long Châu suốt ngàn trăm hàng ngàn năm nay.
“Từ nhỏ ta đã trúng Hàn độc, rồi còn trúng Huyết Diệp Tà độc, trong đó có một số loại độc là do đích thân mẹ ta bỏ vào”.
“Để khắc phục huyết chú?”
“Phải”.
“Nhưng… huyết chú chỉ có thể chậm phát tác chứ không thể loại bỏ tận gốc, có lẽ thêm vài năm nữa, ta cũng sẽ giống họ”.
Thế nên, hắn cũng nóng lòng muốn tìm bảy viên Long châu.
Thứ nhất là để cứu chính mình.
Thứ hai là để cứu tộc nhân của mẹ mình.
Năm đó mẹ hắn dùng kịch độc để áp chế huyết chú trong cơ thể hắn, tuy rằng huyết chú chưa phát tác, nhưng bao nhiêu năm nay, gần như lúc nào hắn cũng bị giày vò trong đau khổ.
Cố Thanh Hy không kiềm lòng được mà ôm lấy bờ vai tráng kiện của hắn, áp má vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT