Cố Mặc Uyên yếu ớt nói: “Vô dụng thôi, trừ phi có người dời toàn bộ băng tuyết từ bên ngoài”.
Cố Thanh Hy nhiều lần thử gọi Tiểu Cửu Nhi, cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ Tiểu Cửu Nhi.
“Khụ khụ…”
Cố Thanh Hy ho vài tiếng, ho ra một búng máu, quả thực khiến Dạ Mặc Uyên khiếp sợ.
Hắn sờ trán Cố Thanh Hy, mặt mũi hắn lập tức biến sắc: “Sao lại nóng thế này? Nàng bị cảm lạnh ư?”
Cố Thanh Hy bĩu môi.
Trời đất lạnh căm căm, lại không có thực vật, nàng nằm co ro ở đây bao nhiêu ngày rồi, không phát sốt không cảm lạnh mà được sao?
“Còn thuốc không, ta đút cho nàng uống”.
“Hết mất rồi”. Trước đó hắn bị thương quá nặng nên nàng đã dùng hết cho hắn rồi.
“Vậy nàng nuốt chút nước”.
Dạ Mặc Uyên cầm lấy cái cốc, múc một vốc tuyết, sau khi bị hắn múc lên, tuyết trong cốc lập tức biến thành nước sôi nóng rẫy.
“Nếu chàng không giữ thể lực, chàng cũng không cầm cự nổi đâu”.
Cố Thanh Hy lắc lắc đầu, không chịu uống nước của hắn.
Cốc nước nóng kia là do thể lực của hắn biến thành, không có thức ăn để bổ sung, lại hứng chịu thời tiết khắc nghiệt này, hắn có thể dùng thể lực bao nhiêu lần cơ chứ.
“Nếu nàng chết rồi, ta sống còn tác dụng gì nữa. Không phải ta đã nói với nàng rồi sao, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, Dạ Mặc Uyên ta đời này kiếp này chắc chắn sẽ đi theo nàng”.
Cơ thể Cố Thanh Hy khẽ run lên.
Dưới ánh sáng u ám, nàng nhìn thấy ánh mắt Dạ Mặc Uyên đầy kiên định, thâm tình và chung thủy, mỗi lời nói ra đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Dạ Mặc Uyên quanh năm đeo mặt nạ quỷ khiến người ta không thể nhìn rõ diện mạo.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Thanh Hy gỡ mặt nạ của hắn ra, để lộ một gương mặt với các góc cạnh sắc nét, dung mạo tuyệt sắc không gì sánh được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT