Tất cả những điều này vẫn là do Tiểu Hoàng đế này làm ra.
Cố Thanh Hy ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, nhưng trong miệng vẫn cười nói: “Vậy được, không biết hoàng thượng muốn ta thi cái gì?”
“Hôm nay vừa hay đầu xuân, vậy lấy xuân làm đề thi, chỉ cần ngươi làm liên tiếp ba bài thơ trong thời gian một chén trà, trẫm liền…”
Lời Dạ Hoàng còn chưa nói xong, Cố Thanh Hy một hơi liền ngâm ra ba bài thơ, hơn nữa bài này còn hay hơn bài kia.
Mọi người đều trợn tròn mắt.
Dạ Hoàng nuốt nước miếng, hồi lâu nói không ra lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Cố Thanh Hy.
“Xuân miên bất giác hiểu, xứ xứ văn đề điểu. Dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu”.
“Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc diêu khán cận khước vô. Tối thị nhất niên xuân hảo xử, tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô”.
“Thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên, phất đê dương liễu túy xuân yên. Nhi đồng tán học quy lai tảo, mang sấn đông phong phóng chỉ diên”.
“Hoàng thượng, không biết ba bài này có được không?”, Cố Thanh Hy cười xinh đẹp, ngay cả trăm hoa trong học viện cũng mất sắc.
Khóe miệng Dạ Hoàng giật giật, hồi lâu không nói ra được một câu.
Ba bài thơ hay này quả thật là buột miệng nói ra, ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, đâu cần dùng đến thời gian một chén trà.
Hắn còn có thể nói cái gì.
Tiểu Lý Tử hiểu lòng Dạ Hoàng, mặc dù vô lý, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng để đi gây chuyện.
“Cố tiểu thư dám lấy hoa mai làm đề, lại còn làm những ba bài?”
“Có gì không dám, ngươi nghe cho kỹ đây. Nhất thụ hàn mai bạch ngọc điều, hồi lâm thôn lộ bàng khê kiều. Bất tri cận thủy hoa tiên phát, nghi thị kinh đông tuyết vị tiêu.”.
“Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng, tao nhân các bút phí bình chương. Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương”.
“Văn đạo mai hoa kỳ hiểu phong, tuyết đôi biến mãn tứ sơn trung. Hà phương khả hóa thân thiên ức, nhất thụ mai hoa nhất phóng ông”.
Xung quanh yên lặng như tờ, gần như miệng tất cả mọi người đều há thành hình chữ O.
Cố Thanh Hy đã trở thành tiêu điểm của trong mắt vạn người, nàng cũng thoải mái để mặc cho mọi người quan sát, khóe miệng nhếch lên thành đường cong.
Nàng không biết làm thơ, đối thơ nàng cũng không biết sao?
Đừng nói ba bài, ba mươi bài nàng cũng hạ bút thành văn.
Tiểu Hoàng đế muốn giấu mấy ngàn lượng hoàng kim trân bảo kia cũng không có cửa.
“Tiểu công công, không biết ba bài thơ của ta thế nào? Có thể cho qua được không?”
Mặc dù Tiểu Lý Tử còn muốn gây khó khăn cho nàng, nhưng không có lời nào chống đối.
Mọi người phản ứng lại, không khỏi rối rít giơ ngón cái lên, ai ai cũng khen ngợi.
“Trời ơi, Cố Tam tiểu thư quả thực là tiên thơ sống lại, không, nàng còn lợi hại hơn so với tiên thơ, Cố Tam tiểu thư xuất khẩu thành thơ, mỗi một bài thơ có thể nói là tuyệt tác”.
“Ôi mẹ ơi, cõi đời này sao lại có người phụ nữ tài hoa như vậy?”
Diệp Phong lẳng lặng hiểu được thơ mà nàng ngâm.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương.
Thơ hay như vậy há một người bình thường có thể làm ra được.
Hắn ta thua tâm phục khẩu phục.
Hắn ta hai hòa hai thua, cho dù trận thứ năm thắng cũng không thể thay đổi được kết cục.
Trận thứ năm vốn không cần tiếp tục phải thi nữa.
Chẳng biết vì sao, ánh mắt Diệp Phong nhìn Cố Thanh Hy cũng không còn giống như trước kia.
Dạ Hoàng rất khó chịu, chỉ có thể miễn cưỡng nhếch miệng cười, hào phóng thừa nhận nàng đứng hạng nhất.
Mã công công cao giọng tuyên bố: “Lần này đứng đầu đại hội đấu văn là Cố Tam tiểu thư Cố Thanh Hy”.
Trong đại hội, có người cười, có người khóc, có người đập ngực vỗ đầu.
Biểu cảm gì cũng có.
Dạ Hoàng coi như là người nói chữ tín, thưởng cho nàng số lượng lớn hoàng kim trân bảo và một chiếc hộp gỗ đàn hương màu đen.
Trên hộp gỗ đàn hương khắc rất tinh xảo, là hình con phượng hoàng giương cánh muốn bay.
Mã công công thận trọng mang đến đưa tận tay nàng rồi dặn dò: “Tam tiểu thư, thứ trong hộp này chính là chuông Phá Hồn bảo vật trấn quốc của Dạ Quốc, mong Tam tiểu thư cẩn thận cất giữ, quyệt đối không thể để mất”.
“Biết rồi”.
Cố Thanh Hy không có một chút hứng thú nào với chuông Phá Hồn.
Ngược lại cảm thấy ánh mắt tất cả mọi người xung quanh đều tập trung vào chiếc hộp gỗ đàn hương.
Có hâm mộ.
Có đố kỵ.
Nhiều hơn chính là muốn chiếm làm của riêng.
Cố Thanh Hy không để lại chút dấu vết ghi nhớ ánh mắt của bọn họ vào trong lòng.
Không biết tại sao, nàng nhận chiếc hộp đựng chuông Phá Hồn giống như cầm không được bỏ không xong, nàng luôn cảm thấy về sau vì chiếc chuông nát này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện khó giải quyết.
Cố Thanh Hy rất muốn nói, nàng muốn trân bảo, chiếc chuông Phá Hồn này Tiểu Hoàng Đế tự cầm về đi, nhưng nàng lại sợ nếu nói ra câu này, Tiểu Hoàng đế trong cơn tức giận sẽ thu hồi trân bảo, vậy nên nàng chỉ có nhắm mắt nhận lấy.
Trong mơ hồ, nàng phát hiện tầm mắt của Diệp Phong cũng rơi vào hộp gỗ đàn hương.
Con ngươi hắn ta giống như một dòng suối sâu, khiến người ta không có cách nào nhìn thấy rõ rốt cuộc hắn ta đang suy nghĩ gì, điều có thể biết được chính là hắn ta rất có hứng thú với chuông Phá Hồn.
“Hạng nhì đại hội đấu văn, Diệp tài tử Diệp Phong, chúc mừng Diệp tài tử”, Mã công công cười nói.
Diệp Phong khẽ vuốt cằm, vẫn lạnh lùng yên tĩnh giống như trước đây.
“Theo quy định của Dạ Quốc, Diệp tài tử có thể vào học viện Hoàng gia học một năm, một năm sau được vào triều làm quan, làm phúc cho dân, không biết Diệp tài tử có hứng thú vào học viện Hoàng gia hay không”.
Diệp Phong trầm tư, hồi lâu không trả lời.
Mọi người không khỏi buồn bực.
Học viện Hoàng gia là nơi biết bao nhiêu người cạnh tranh bể đầu cũng không vào được, hoàng thượng phá lệ để cho một sĩ tử nhà nghèo vào học, hắn ta lại còn do dự?
Chẳng lẽ hắn ta không biết người từ học viện Hoàng gia đi ra, tương lai trong triều định nhất định cũng sẽ đám nhiệm chức quan có sức ảnh hưởng lớn?
Lúc mọi người cho rằng Diệp Phong sắp từ chối thì hắn ta nhàn nhạt đáp lại: “Được”.
Ách...
Chỉ một chữ được đơn giản và bình tĩnh như vậy sao?
Ngay cả vẻ kích động mừng rỡ cũng không có?
Mọi người không nhịn được mà cảm thán, sĩ tử nhà nghèo cuối cùng vẫn là sĩ tử nhà nghèo, e rằng ngay cả học viện Hoàng gia có ý nghĩa gì cũng không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT