Những nốt nhạc nhanh chóng biến thành thực thể của sát khí, bắn về phía bộ xương khô, bộ xương khô bất chấp đao thương không gì tiêu diệt nổi bỗng dưng rời ra toàn bộ khi bị những nốt nhạc văng vào.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ lầm bầm mấy câu gì đó, mấy bộ xương khô lại liền với nhau, răng rắc răng rắc lao về phía Dạ Mặc Uyên.

Nốt nhạc của Dạ Mặc Uyên liên tục đánh cho chúng tan tác, chúng lại hợp vào hết lần này đến lần khác, tạo thành vòng tuần hoàn không ngừng nghỉ.

“Răng rắc, răng rắc, răng rắc…”

Bộ xương khô giống như biết phân thân vậy, từ một biến ra hai, từ hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu...

Những bộ xương khô hung thần ác sát nhe răng nhếch miệng nhanh chóng lấp đầy hang động bằng băng, chi chít khắp nơi.

Đến cả vách động cũng có.

Mục đích của đám xương khô này rất rõ ràng, chúng muốn giết Dạ Mặc Uyên.

Dạ Mặc Uyên vừa thổi sáo vừa cười khẩy.

Tiếng sáo thay đổi, những cục băng rơi lả tả trên nền đất bỗng chốc biến thành người băng, dày đặc, số lượng không thua kém gì những bộ xương khô.

Đống xương khô và người băng lao vào đánh nhau, khí thế hừng hực.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ nhìn Dạ Mặc Uyên với vẻ kinh ngạc.

“Chẳng trách Thiên Phần tộc coi ngươi là đối thủ lớn nhất chỉ sau Ngọc tộc, Dạ Mặc Uyên, ngươi cũng đủ tư cách đấy”.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ làm thế nào cũng chẳng thể ngờ rằng, dù thực lực đã giảm mạnh xuống cấp năm, lại còn bị thương nặng, nhưng Dạ Mặc Uyên vẫn đủ năng lực đánh nhau một mất một còn với ông ta.

Cho dù ông ta bị Băng Long đả thương nhưng cấp sáu và cấp năm, chênh lệch thực lực vẫn rất lớn.

Dạ Mặc Uyên chậm rãi buông cây sáo bằng bạch ngọc, không thổi thêm nữa, thế nhưng băng nhân không hề bị tan mà vẫn tiếp tục chiến đấu cùng những bộ xương khô.

Dạ Mặc Uyên cười khẩy: “Xin nhận lời khen này, hành tẩu trong giang hồ, ai mà không chuẩn bị vài nước cờ bí mật. Chẳng phải Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cũng chuẩn bị rất nhiều đó sao?”

Câu nói này của hắn còn hàm nghĩa khác.

Cơ thể Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ khựng lại, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

“Dạ Mặc Uyên, có vẻ ngươi biết nhiều hơn ta tưởng, nếu thế thì càng không thể giữ ngươi lại được rồi”.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ không còn giấu giếm gì nữa, miệng lầm bầm đọc chú ngữ, phong vân lập tức thay đổi.

Người băng của Dạ Mặc Uyên từ từ chết hết vì chấn động.

Đám xương khô kia không ngừng dính lại vào nhau, giống như có lực hút vậy, hình thành nên một bộ xương khô khổng lồ.

Nhiệt độ trong hang động xuống thấp hơn.

Ông ta có thể tung ra chiêu thức mạnh nhất bất cứ lúc nào, giam giữ linh hồn của Dạ Mặc Uyên.

“Uỳnh đùng đùng...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play