*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cố Thanh Hy ta có thể chấp nhận mọi thứ, chỉ duy thiệt thòi là không thích, mà cũng rất ghét bạo lực. Lão già, lão xài hết tuổi thọ rồi thì nên xuống địa ngục đi, cao tuổi thế rồi mà còn không xuống địa ngục, thì người sống trên đời biết đứng ở chỗ nào”.

“Ta cho các ngươi hai lựa chọn: Thứ nhất giao Long châu ra đây, ta đảm bảo các ngươi sẽ được toàn thây. Thứ hai, vu thuật của Thiên Phần tộc sẽ khiến các ngươi hối hận khi xuất hiện trên cõi đời này”.

“Ôi ta sợ ghê cơ. Vu thuật đáng sợ lắm à? Ta còn đang muốn coi thử xem thế nào nữa nè”.

Dạ Mặc Uyên chậm rãi đứng chắn trước mặt nàng, ngăn cách ánh mắt của nàng và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ.

“Chàng tránh ra đi, cứ để ta”.

“Được, nàng thích thì tùy nàng”.

Vừa dứt lời, Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn quanh, lúc nhận ra bên cạnh không có mặt phó tộc trưởng Tư Không thì co cẳng chuồn sang bên trái, tốc độ nhanh như chớp, không hề để ý đến sự sống chết của Dạ Mặc Uyên.

Động tác này của nàng không chỉ khiến Dạ Mặc Uyên kinh ngạc sững sờ, mà còn khiến cả thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ thấy khó hiểu.

Cô gái này…

Nàng ta thấy tình hình không ổn nên muốn chạy đấy à?

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ nhanh chóng hoàn hồn.

Có lẽ Long châu đang ở trong tay Cố Thanh Hy.

Ông ta nhón chân muốn đuổi theo Cố Thanh Hy, nhưng Dạ Mặc Uyên đã vung sáo ngọc ra, ngăn cản đường đi của lão.

“Muốn đuổi theo nàng ấy thì ông phải qua được ải của ta trước đã”.

“Dạ Mặc Uyên, nàng ta bỏ quên ngươi rồi, vì muốn sống mà vứt ngươi ở đây”.

“Là do ta tự nguyện”.

Dạ Mặc Uyên không tin Cố Thanh Hy sẽ thực sự bỏ lại hắn ở nơi này.

Mà kể cả nàng bỏ lại hắn thật thì hắn cũng sẽ không trách nàng.

“Ngu xuẩn, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi trước rồi mới đi giết nàng ta”.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ giơ một tay lên, hàng loạt khối băng trong động điên cuồng đập về phía Dạ Mặc Uyên như thể vừa mới mọc thêm mắt.

Khóe môi Dạ Mặc Uyên khẽ cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, hắn vỗ nhẹ tay lên sáo ngọc, môi kề sát cây sáo, sau đó nhắm mắt lại nhẹ nhàng thổi như đang chìm trong cảm giác hưởng thụ.

Tiếng sáo vang lên, thấm sâu vào lòng người nghe tựa như suối nước róc rách, dường như cố định những khối băng đá đang điên cuồng đập về phía hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play