Dạ Mặc Uyên nói: "Để ta đi, trên thác nước có có trận pháp, thực lực của nàng không thể phá được".
Cố Thanh Hy trầm ngâm một chút rồi gật đầu, vừa tách nhau ra vừa thấp giọng nói: "Chàng cẩn thận một chút, nếu như không lấy được thì cũng đừng cố quá".
Khóe miệng Dạ Mặc Uyên hơi nhếch lên, biểu thị tâm trạng của hắn lúc này đang rất tốt.
Phó tộc trưởng Tư Không và Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bắt lấy Cố Thanh Hy, tìm một nơi ẩn nấp.
"Ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, nếu không thì lão phu không thể cam đoan sẽ giữ lại cái mạng nhỏ của nha đầu này đâu".
Dạ Mặc Uyên hít sâu một hơi, ngưng tụ nội lực lên lòng bàn tay, để phá giải trận pháp này thì hắn dùng nội lực oanh kích là đơn giản nhất.
Cho dù Dạ Mặc Uyên bị thương nghiêm trọng thì hắn vẫn là một cao thủ, hắn vừa tung ra một chưởng oanh kích thì thác nước đã phát ra tiếng nổ lớn vang vọng khắp hang băng.
Cố Thanh Hy cười khúc khích.
Người này thật sự sợ rằng thế gian còn chưa đủ loạn.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ biến sắc, thấp giọng gầm lên, rất sợ kinh động đến thần thú bảo vệ này: "Dạ Mặc Uyên, ngươi muốn cô ta chết sao?"
"Trận pháp này là vô cực âm dương trận, muốn phá giải nó trừ phi dùng nội lực cực mạnh trực tiếp oanh kích vào mắt trận, nếu không thì vô phương phá giải. Phó tộc trường Tư Không không phải rất tinh thông trận pháp sao, ngươi hỏi phó tộc trưởng Tư Không một chút liền biết ngay".