Chẳng trách, mỗi lần nàng đều nghĩ hết cách làm người ta cá cược với mình, hóa ra đã sớm đoán chắc rằng mình sẽ thắng.
Cố Tam tiểu thư có chỉ số thông minh thật cao.
Sau đại hội đấu văn này, nàng không những sẽ nổi tiếng khắp thiên hà, còn có được lượng lớn của cải, trực tiếp chen chân vào bảng phú hào của Dạ Quốc.
Kỳ Thánh vô cùng đắc ý khoe: "Nhìn kìa, kia chính là sư phụ ta đó, kinh tài tuyệt diễm biết bao nhiêu, quét ngang trên trời dưới đất không địch thủ, lợi hại không?"
Sứ thần Sở Quốc thoáng chốc không biết nên trả lời như thế nào.
Chuông Phá Hồn bị người cướp đi, ông ta đắc ý cái gì? Kỳ Thánh là người của Sở Quốc thật hả?
Dạ Hoàng nuốt nước miếng, hơn nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại.
Hắn ban cho chiến thần một cọc hôn sự gì vậy?
Hắn có thể đổi ý không?
Tại sao hắn cứ cảm thấy sống lưng ớn lạnh thế?
Cố Thừa Tướng mặt mày hớn hở khen: "Nhìn kìa, đấy là con gái thứ ba của ta đó, ta đã sớm biết con bé cũng không phải là người bình thường".
Ngô đại nhân cười khẩy: "Thôi đi, còn con gái thứ ba của mình nữa chứ. Ta nhớ ban nãy người nào đó đã cắt đứt quan hệ với Tam tiểu thư, nàng ta không bao giờ còn là con gái của ông nữa".
Nụ cười của Cố Thừa Tướng chợt cứng lại, thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, ông ta ức chế ngậm miệng lại.
Con ngươi đầy cưng chiều của Dịch Thần Phi có chút lo lắng, chỉ là không ai biết hắn ta đang lo lắng cái gì.
Đôi mắt Thượng Quan Sở tràn ngập vẻ phức tạp và khó hiểu, không nhìn ra được cái gì, còn Từ phu tử lại kích động hét lên.
"Ta biết ngay Cố Tam tiểu thư không giống người thường mà, các ngươi không biết chứ khi nàng ta vừa đến học viện đã đọc lên được bài thơ Thử Ly đã sớm thất truyền".
"Ta cũng nghe nói chuyện Thử Ly, nhưng còn tưởng rằng nàng ta chỉ là vừa hay nhìn thấy Kinh Thi thượng cổ. Có điều, Kinh Thi Vương Phong đã thất truyền hơn một ngàn năm, không còn bất cứ điển tịch gì nữa, ngay cả chữ viết cũng biết mất, sao nàng ta có thể biết bài thơ Thử Ly cơ chứ? Trừ khi nàng ta biết chữ thượng cổ".
"Trời ơi, ngay cả chữ cổ đại cũng biết, cũng quá lợi hại ấy chứ. Chẳng trách nàng ta tài ba như vậy, cũng không biết sư phụ của nàng ta là ai".
"Nghe nói Cố Tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng gần như chưa bao giờ đi học, ngay cả phu tử cũng không có".
"Cái gì mà không có phu tử, chẳng phải nàng ta đã đến học viện Hoàng Gia học mấy ngày rồi sao? Chắc chắn là học viện Hoàng Gia dạy rồi".
"Học viện Hoàng Gia không hổ là học viện Hoàng Gia, ta cũng phải cố gắng tranh thủ vào đó học mới được".
"Đáng tiếc Cố Tam tiểu thư đã được chỉ hôn cho chiến thần, không thì ta cũng muốn cầu hôn nàng ta".
Mọi người ngươi một câu, ta một câu đều đang khen Cố Thanh Hy. Dạ Hoàng càng nghe càng bực bội, vội bảo người ta đi xem bài thơ do những tài tử khác làm.
Người hầu bày thơ của Thường Chân và Thường Bình ra, hai người họ một người làm được 8 bài thơ, một người làm được 9 bài. Tuy làm khá hay, nhưng so với Cố Thanh Hy thì vẫn kém xa.
Trạch Vương lại càng kém, chẳng qua chỉ là 5 bài thơ. Hắn ta làm thơ không hay, thư pháp cũng chẳng được, chữ viết ngoáy có lệ giống như bài thơ đó là do hắn ta quá sốt ruột mới viết ra.
Cố Thanh Hy cười trêu: "Trạch Vương, chút trình độ ấy của ngài cũng dám cược Trạch Vương phủ và sáu tòa nhà cho ta à. Chậc chậc chậc, đúng là hào phóng ghê, ta gì cũng không phục, chỉ phục ngài".
Trạch Vương tắc nghẽn cơ tim, một ngụm máu tươi dâng lên tận họng, lại bị hắn ta cắn răng nuốt xuống.
Trình độ của hắn ta đâu chỉ là nhiêu đó.
Do hắn ta bị ong mật chích cho vết thương đầy người, thật sự là vừa ngứa vừa đau.
Hơn nữa...
Trạch Vương còn bị Cố Thanh Hy làm cho chấn động nên càng sốt ruột càng không có linh cảm.
Nhưng những lời ấy hắn ta có chết cũng không thể nói ra.
"Hạng nhất vẫn chưa là của ngươi, ngươi đắc ý cái gì?"
"Cho dù hạng nhất không phải là ta thì cũng chẳng phải của ngài. Nếu ta không đoán sai, cuộc thi thơ này, ngài chắc chắn sẽ lót đế".
"Diệp Phong làm được 42 bài thơ".
Thơ của Diệp Phong vừa được treo lên, hiện trường đều vang lên từng tiếng hít sâu.
Một loạt bài thơ kia, bài nào cũng cực kỳ hay, thư pháp lại càng khỏi phải nói.
Ngay cả Cố Thanh Hy cũng chấn động.
Thư pháp của Diệp Phong hào hùng phóng khoáng, tràn ngập khí thế thong dong tự nhiên, cũng chẳng kém cạnh gì với nàng.
Nhưng thơ của hắn ta lại tràn ngập vẻ chính trực hào hùng, không hề giả vờ, vừa nhìn đã cảm thấy trong lòng rộng rãi.
Đều nói chữ như người, chữ của Diệp Phong chính trực như vậy, e rằng con người hắn ta cũng chẳng xấu là bao.
"Trên lầu tàn đăng bạn sương sớm, riêng người ngủ một mình trên giường. Tương tư một đêm tình là bao? Chân trời góc biển cũng chẳng dài lâu".
Hay cho một câu tương tư một đêm tình là bao, chân trời góc biển cũng chẳng dài lâu.
Tài năng và học vấn của Diệp Phong tuyệt đối không thua gì nàng, có khi còn hơn.
Nếu không phải nàng dựa vào thơ của người xưa, e rằng đã không phải là đối thủ của Diệp Phong.
Lại thấy Diệp Phong chỉ khẽ mím đôi môi mỏng, sống lưng thẳng thắn yên lặng đứng bên chờ Mã công công tuyên bố kết quả. Đối với sự khen ngợi của mọi người, trên mặt hắn ta lại chẳng hề ra vẻ đắc ý, giống như người ta khen không phải mình vậy.
Không sốt ruột bộp chộp, chẳng sợ vinh nhục, đúng là tràn ngập khí độ.
"Không ngờ một hàn môn sĩ tử lại có tài văn chương tốt như vậy, đúng là khó tin mà".
"Chứ còn gì nữa, ta vẫn nghĩ rằng tài hoa của Trạch Vương và Cố Sơ Vân đã kinh tài tuyệt diễm. Hôm nay thấy thơ của Cố Tam tiểu thư và Diệp Phong mới biết cái gì là ngoài trời còn có khoảng trời khác, người tài ắt có người tài ba hơn".
"Rốt cuộc thì Diệp Phong là ai? Tại sao trước đây lại chưa bao giờ nghe nói đến tên tuổi của hắn ta vậy?"
"Một hàn môn sĩ tử, chưa có công danh thì lấy đâu ra tên tuổi".
"Các ngươi nói xem, lần thi thơ này là Diệp Phong hay Cố Tam tiểu thư thắng?"
"Điều này cũng khó mà nói, thơ và thư pháp của hai người họ đều có thể nói là có một không hai. Nhưng, ta cảm thấy hình như thơ của Cố Tam tiểu thư hay hơn".
Dạ Hoàng nghĩ Cố Thanh Hy sẽ thắng, trong lòng chợt lạnh lẽo, vừa thấy tài nghệ của Diệp Phong cao siêu như thế lập tức hứng thú nói: "Mau xem Cố Tam tiểu làm được mấy bài thơ?"
"Cố Tam tiểu thư làm được 43 bài".
Dạ Hoàng thật sự muốn chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT