Nhưng cơn tức giận như dời non lấp biển cứ ập đến trong hắn ta, đặc biệt là khi nàng liên tục nói ra những lời không biết xấu hổ như thế.
Nữ hoàng chợt hiểu ra: “Trẫm hiểu rồi. Theo lý mà nói thì trẫm nên tôn trọng Ôn công tử trước nhưng dù gì ngươi cũng từ xa đến, lại là tỷ tỷ của Ôn công tử…”
“Ầy, không sao, ta nghĩ kĩ rồi, nếu đệ đệ đã không muốn ta tham gia hôn lễ, ta không tham gia là được. Nghe nói cực Bắc Oa Nhân Quốc có phong cảnh rất đẹp, ta đi ngắm cảnh ở nơi đó cũng được, đợi sau hôn lễ của hai người, ta sẽ đến uống rượu mừng”.
Nữ hoàng thu lại nụ cười: “Ngươi muốn đến vùng đất cực Bắc sao?”
“Sao thế? Lẽ nào nữ hoàng sợ ta đến đó trộm cắp hay giở trò gì à?”
“Nói đi đâu thế, ngươi là tỷ tỷ của Ôn công tử, lại đưa Ôn công tử từ ngàn dặm xa xôi đến đây, trẫm biết ơn còn không kịp nữa là. Bất luận ngươi cần gì thì trẫm cũng sẽ cố hết sức đáp ứng, chỉ là…”
“Chỉ là sao?”
“Chỉ là… vùng đất cực Bắc cực kỳ nguy hiểm, trăm ngàn năm qua cũng từng có vô số người vào đó nhưng họ gần như đều không thoát ra, chỉ có mình Ôn công tử chạy được”.
“Nữ hoàng, ngươi nói ở đó vô cùng nguy hiểm, không biết ở đó có nguy hiểm gì?”
“Chuyện này… Ở đó Băng Long cấp bảy, là cấp bảy đó”.
Cố Thanh Hy thoáng nét thất vọng.
Nàng còn tưởng có thể hỏi được điều gì đó từ chỗ của nữ hoàng.
Nào ngờ nàng ta lại chẳng biết gì.
“Yên tâm đi, ta sẽ không vào sâu trong vùng đất cực Bắc, chỉ là đứng ngắm cảnh từ xa thôi”.
“Chuyện này…”
“Thật không dám giấu, người cha quá cố của ta và Ôn Thiếu Nghi đã báo mộng, nói rằng ông ấy muốn đến cực Bắc ngắm cảnh. Cha chưa từng báo mộng cho ta, đây là lần đầu tiên, ngươi nói xem, nếu ta không đi thì thật bất hiếu, ầy… Ngươi nói nên làm thế nào?”
“À không, vì người cha quá cố của bọn ta ở rể nên hai tỷ đệ chúng ta được chia ra, một theo họ cha, một theo họ mẹ”.
“Hì…”
Cố Thanh Hy há miệng là nói “người cha đã quá cố” của ta và Ôn Thiếu Nghi, việc này khiến Ôn Thiếu Nghi tức đến trào máu, hộc máu ngay tại chỗ.
Cố Thanh Hy vội vã tiến lên, vừa điểm huyệt hắn ta vừa hoảng hốt thốt lên: “Này, ngươi xem, bệnh của đệ đệ ta lại tái phát rồi, đệ ấy muốn thành thân đến phát điên rồi, không thể kéo dài thêm được nữa, phải mau thành thân thôi”.
“Người đâu! Truyền lệnh của trẫm, lập tức tổ chức hôn lễ, trẫm muốn lập hậu!”
“Vâng…”
“Đợi đã, nữ hoàng bệ hạ, vậy ngươi có cho phép ta đến cực Bắc không? Nếu ngươi không cho phép thì ta sẽ không cho đệ đệ thành thân với ngươi đâu, phải đặt chữ hiếu làm đầu, ta và đệ đệ đều không muốn làm đứa con ngỗ nghịch”.
“Được, được, được hết, trẫm cho phép! Bây giờ việc quan trọng nhất là tiến hành đại lễ lập hậu”.
“Được, chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!”
“Cùng vui, cùng vui!”
Một đàn quạ đen bay qua đầu Ôn Thiếu Nghi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT