Cố Thanh Hy cầm Tiểu Cửu Nhi lên, lắc lắc nơi thân dưới của hắn ta: “Ôi, Tiểu Cửu Nhi à, người ta không muốn đi tìm thịt rừng, không bằng ngươi ăn cái chân thứ ba của hắn ta trước, nơi đó mềm nhất, ngon miệng nhất, nhai giòn sần sật, đợi ăn xong cái chân thứ ba rồi ăn hai tay hai chân hắn ta cũng không muộn”.

Tiểu Cửu Nhi cho nàng một ánh mắt ghét bỏ.

Nếu cái chân thứ ba của hắn ta nhai giòn sần sật, ngon miệng như vậy, vì sao nàng lại không ăn?

Advertisement

Cố Thanh Hy cười nói: “Không phải là vì ta muốn để lại đồ ăn ngon nhất cho ngươi sao!”

“Thôi đi, món ngon này thì bản xà vương không có phúc hưởng thụ, cái chân thứ ba này để lại cho cô, ta ăn cái khác”.

“Chậc chậc chậc, cái chân thứ ba tươi ngon như vậy mà ngươi lại ghét bỏ. Được rồi, hay là ta làm thành thịt khô cho ngươi từ từ thưởng thức, hôm nào đói bụng có thể lấy ra gặm làm đồ ăn vặt”.

Ôn Thiếu Nghi nghe không hiểu tiếng của Tiểu Cửu Nhi, nhưng thông qua lời nói của Cố Thanh Hy, hắn ta vẫn hiểu được phần nào ý tứ trong đó.

Nghe mấy lời bỉ ổi không có tí liêm sỉ nào này của Cố Thanh Hy, Ôn Thiếu Nghi cảm thấy nhức nhối kinh khủng.

Mãi đến lúc này, hắn ta mới hiểu được vì sao mỗi lần Dạ Mặc Uyên đối mặt với Cố Thanh Hy, tên đó đều không nhịn được nổi giận đùng đùng.

Chỉ với dáng vẻ lưu manh này của nàng, dù là ai cũng không chịu nổi.

Cố Thanh Hy đá đá vào người Ôn Thiếu Nghi đang yếu ớt vì bị thương nặng: “Này, nói một lời thẳng thắn đi, rốt cuộc ngươi có muốn đi tìm đồ ăn ngon hay không, suy nghĩ kỹ càng rồi trả lời ta”.

Cơ thể Ôn Thiếu Nghi khẽ nhúc nhích nhưng bởi vì thương nặng, cộng thêm huyệt đạo toàn thân đều đã bị Cố Thanh Hy dùng kim châm phong bế nên lúc này, đừng nói đến sử dụng chân khí, cho dù chỉ là đi đường, hắn ta cũng khó mà làm được.

Hắn ta không trả lời mà lảo đảo đứng dậy, lê lết cơ thể nặng nề đi tìm thịt rừng.

Cố Thanh Hy xoa cằm: “Nghe lời như vậy à?”

Tiểu Cửu Nhi lại quăng cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.

“Cô suốt ngày đe dọa hắn ta như vậy, hắn ta dám không nghe lời sao? Nếu cái chân thứ ba của hắn ta thật sự bị cô làm thành thịt khô, thế thì quá mất mặt”.

“Cùng lắm là biến cái chân thứ ba của hắn ta thành thịt khô, còn ngươi, ngay cả mẩu vụn cũng không muốn để lại, định bụng gặm sạch sành sanh đấy chứ!”

“Xà vương ta chỉ ăn hắn ta thôi, một miếng là xong, hắn ta cũng không có cảm giác gì. Còn cô lại cắt bỏ cái chân thứ ba của hắn ta làm thành thịt khô, như vậy cả đời hắn ta đều phải chịu đựng nỗi nhục to lớn, cô nói cái nào ác hơn?”

Cố Thanh Hy ra vẻ gật gù: “Hình như đúng vậy. Ôn Thiếu Nghi có vẻ vô cùng sĩ diện, thiến hắn ta quả thật còn tàn nhẫn hơn giết hắn ta. Ngươi ngây ra đó làm gì, còn không mau đi nhặt chút củi đốt, không có củi thì nướng thịt rừng thế nào?”

“Cô đồng ý cho ta heo nướng, lẽ nào không phải là cô đi kiếm củi đốt?”

“Rốt cuộc ai là chủ nhân?”, Cố Thanh Hy túm lấy cái đuôi của Tiểu Cửu Nhi, nhấc ngược nó lên trước mặt mình.

Tiểu Cửu Nhi không ngừng quẫy đuôi, muốn tránh khỏi khống chế của nàng.

“Chủ nhân, cô bắt nạt rắn”.

“Lâu rồi không ăn canh rắn, ngẫm lại quả thật thơm ngon, đặc biệt là vừa ăn canh rắn vừa thưởng thức cảnh tuyết rơi”.

“Xì xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi nhe răng trợn mắt, chán nản rời đi, cũng không biết trong miệng đang chửi mát cái gì.

Cố Thanh Hy mỉm cười, tìm một chỗ khuất gió, bắt đầu xếp củi đốt.

Thoáng chốc Tiểu Cửu Nhi đã trở về, mới chỉ một lát đã kiếm được một đống củi.

Ôn Thiếu Nghi rời đi rất lâu, lâu đến mức Cố Thanh Hy cho rằng liệu có phải Ôn Thiếu Nghi đã lạc đường rồi không, khi ấy hắn ta mới cầm hai con thỏ tuyết trở về.

Sắc mặt hắn ta tái nhợt, bờ môi không một sắc hồng, cơ thể lạnh run lẩy bẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play