*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Thanh Hy bỗng đạp thứ gì đó nhô ra dưới chân phát nên tiếng răng rắc.

Ngay lúc đó ánh sáng trắng chợt lóe lên, xuất hiện một vòng xoáy với tốc độ cực nhanh cuốn lấy nàng và Ôn Thiểu Nghi.

Advertisement

Chết tiệt...

Cái nơi quỷ quái gì thế này?

Chẳng lẽ còn có trận pháp truyền tống?

Trước khi biến mất nàng nhìn thấy Từ lão trợn to mắt, nôn nóng muốn nói gì đó với nàng, còn liều mạng muốn nắm lấy tay nàng.

Chỉ tiếc đã hụt mất.

Trời đất quay cuồng, Cố Thanh Hy cũng không biết đã bị cuốn đến nơi đâu, thân thể nặng nề rớt xuống bịch một tiếng, nàng té đau đến mức hít hà không ngừng.

Điều đáng sợ nhất là Ôn Thiếu Nghi vốn dĩ được nàng cõng trên vai đã ngã đè lên người nàng, còn nện nàng một cái.

Nàng nghi ngờ xương cốt của mình có phải đã gãy rồi không.

Cố Thanh Hy khó nhọc đẩy Ôn Thiếu Nghi đang hôn mê bất tỉnh ra, lảo đảo ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, đây là một vùng núi hoang vu, không một bóng người, cũng chẳng biết có còn đang ở lãnh địa của Thiên Phần tộc không.

Nhìn ngắm dãy núi trải dài miên man không dứt, Cố Thanh Hy cảm thấy đau đầu, không biết còn phải đi bao nhiêu ngày nữa mới có thể ra khỏi ngọn núi này.

Sau khi xác định không có gì nguy hiểm, nàng lấy la bàn và ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao ra, đặt từng cái lên từng chỗ tương ứng trên la bàn.

La bàn lóe lên phát ra ánh sáng rực rỡ màu vàng kim và phù Càn Khôn Âm Dương.

Trên phù Âm dương xuất hiện một tấm bản đồ, Cố Thanh Hy nhanh chóng lấy giấy bút ra vẽ lại bản đồ hoàn chỉnh, không thiếu sót thứ gì.

Bản đồ vừa được vẽ xong, la bàn lập tức nổ tung, vỡ thành từng mảnh, chẳng còn chút tro tàn.

“Hóa ra ngươi đến Ma tộc, Đan Hồi cốc và Thiên Phần tộc là để thu thập ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao và tìm Long châu, ta nên nghĩ đến điều này chứ”.

Càng nên nghĩ đến việc có lẽ chiếc chìa khóa hình ngôi sao trong tộc có liên quan đến Long châu, thế nên mới được coi như báu vật, được truyền từ đời này sang đời khác.

Nhưng họ đã nghiên cứu nhiều năm như vậy mà không tìm ra được tác dụng của chìa khóa đó.

Giọng nói yếu ớt của Ôn Thiếu Nghi vang lên, Cố Thanh Hy quay đầu nhìn, nàng lạnh lùng nói: “Tỉnh lại là tốt, uống viên thuốc này đi”.

“Ưm…”

Ôn Thiếu Nghi còn chưa hoàn hồn thì cằm đã bị bóp chặt, hắn ta bị ép nuốt một viên thuốc.

“Khụ khụ khụ… ngươi không thể nhẹ tay một chút à”.

“Hôm nay là ngày đầu tiên người quen biết ta à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play