*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Việc mà Cố Thanh Hy ta đã đồng ý thì sẽ không thay đổi, nếu ngươi còn xen vào nữa, ta không nhận người bạn là ngươi nữa”.
<
Thái độ Cố Thanh Hy quá mức cứng rắn, ma chủ nghẹn họng không nói nên lời.
Quen biết Cố Thanh Hy môt khoảng thời gian, hắn ta ít nhiều gì cũng biết tính cách của nàng.
Advertisement
Người phụ nữ này cố chấp, ương bướng, chuyện mà nàng đã quyết định, người bên cạnh rất khó thay đổi.
Ma chủ nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Tống kia, nếu tỷ ấy có chuyện gì, Thiên Phần tộc các ngươi chuẩn bị máu chảy thành sông đi”.
Cố Thanh Hy đảo lảo bước đến trước, nhắm chặt hai mắt, lòng bàn tay tỏa ra từng làn sương đỏ, ngay cả thanh kiếm cũng biến thành màu đỏ.
Không khí xung quanh có mùi tanh máu kỳ dị.
Mọi người đều vực dậy tinh thần.
Đây là công pháp gì thế?
Hình như rất mạnh?
Ma chủ nhìn Dạ Mặc Uyên, dùng ánh mắt dò hỏi hắn đây là võ công gì, tỷ ấy còn trẻ mà sao lại biết loại võ công của tà môn như thế?
Dạ Mặc Uyên lắc đầu.
Hắn cũng mới thấy lần đầu, người phụ nữ này luôn khiến hắn bất ngờ.
Sắc mặt Tịch Thấm rất bình tĩnh, dường như không có bất kỳ ý kiến gì với chiêu này.
Bạch Cẩm thì vô cùng kinh ngạc.
Đây là cấm thuật của Băng tộc, Cố Thanh Hy thế mà lại biết đến cấm thuật của Băng tộc?
“Ầm ầm…”
Sấm sét đùng đùng, bầu trời trong xanh vạn dặm trước đó bỗng chốc dày đặc mây đen, linh khí Thiên Phần tộc đều tụ lại về phía Cố Thanh Hy, tập trung vào trong thanh kiếm của nàng.
Ánh mắt Tống Ngọc trở nên nghiêm túc, sức mạnh đáng sợ này không phải là thứ mà một người chỉ cảnh giới cấp hai có thể sử dụng, công lực này ít nhất phải đạt đến cấp bốn.
Thấy một đòn chí mạng sắp đánh tới, Tống Ngọc không dám khinh thường, chuẩn bị bảy phần sức lực để đánh lại.
Hai sức mạnh va chạm phát ra ánh sáng màu trắng chói mắt.
Không có gì bất ngờ, Cố Thanh Hy lại bị đánh văng ra xa lần nữa, cả người mất khống chế trượt dài như diều đứt dây.
Mà kiếm của Tống Ngọc đã bị rút ra khỏi vỏ từ lúc nào, sắc mặt hắn ta cũng hơi tái nhợt.
Kiếm của Tống Ngọc đã rút ra khỏi võ, vậy thì trận chiến này hắn ta thua rồi.
Dạ Mặc Uyên lập tức ôm lấy Cố Thanh Hy mới bị hất văng ra xa, liên tục truyền nội lực vào người nàng, không vui nói: “Có cần phải cố chấp đến thế không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT