Chỉ nghe một tiếng bạt tai to rõ vang lên ở diễn võ trường, đệ tử của Thiên Phần tộc vừa mở miệng thì đã bị thất trưởng lão bạt tai mười mấy cái, nếu như không có Ôn Thiếu Nghi kịp thời ngăn cản thì chỉ sợ gương mặt của tên đệ tử kia đã bị đánh nát rồi.

Tuy thoát được một kiếp nhưng răng của hắn ta đều đã bị đánh rơi xuống đất, có thể thấy được thất trưởng lão đã ra tay nặng như thế nào.

Có không ít người có mặt đều chấn động.

Bọn họ đều là cao thủ nhưng bọn họ thậm chí còn không thể nhìn thấy thất trưởng lão ra tay như thế nào.

Chỉ sợ võ công của thất trưởng lão này còn mạnh hơn cả lục trưởng lão rất nhiều.

Thất trưởng lão tỏ thái độ không hề kiềm chế, tuy rằng đang mắng đệ tử của Thiên Phần tộc nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ôn Thiếu Nghi.

"Tiểu tạp chủng, bình thường nên bớt làm những chuyện xấu xa, tránh để ngày nào đó ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn giữa được nữa. Còn nữa, nhớ cho rõ câu kính già yêu trẻ, bằng không lần sau thứ rơi xuống đất sẽ không chỉ là răng của ngươi đâu".

Bầu không khí chìm vào yên lặng.

Lão già này có phải đang chỉ gà mắng chó hay không?

Ôn Thiếu Nghi là thiếu chủ Thiên Phần tộc có võ công cao cường, hoàn toàn ngang hàng với Dạ Mặc Uyên cùng Ma chủ.

Không ngoa khi nói rằng hắn ta là kẻ bất khả chiến bại đương thời.

Ông ta làm như vậy rõ ràng là không chút nể mặt Ôn Thiếu Nghi.

Trong khi luyện đan, Cố Thanh Hy đã nhìn thấy mọi thứ đang xảy ra ở đây.

Ánh mắt nàng lạnh lẽo như một tảng băng.

Nàng và Thiên Phần tộc sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến nhưng không phải là bây giờ, hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải giành được vị trí đứng đầu để tiến vào cấm địa, lấy được chìa khóa hình ngôi sao và tìm được long châu.

Ai cũng tưởng rằng Ôn Thiếu Nghi sẽ tức giận, nhưng không ngờ hắn ta chỉ khiêm tốn chắp tay, tỏ thái độ rất tôn trọng nói: "Vãn bối sẽ nhớ kỹ những lời thất trưởng lão giáo huấn".

"Thiếu chủ..."

Người của Thiên Phần tộc vô cùng căm phẫn.

Ngọc tộc đã làm nhục bọn họ như vậy thì cứ giết chết thẳng tay, sao phải khách sáo làm gì?

Nhưng Ôn Thiếu Nghi đã khiến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chỉ nhàn nhã ngồi tại chỗ thưởng trà, tĩnh tâm xem nhóm luyện đan sư luyện đan.

Thất trưởng lão vốn đang muốn bắt lỗi nhưng lại nhìn thấy bộ dạng khiêm tốn nhún nhường của Ôn Thiếu Nghi, nhìn sang lại thấy tộc trưởng Cố Thanh Hy đang tập trung luyện đan, không quan tâm đến chuyện của bọn họ.

Thất trưởng lão lại nghĩ đến chuyện bọn họ đã tra được tin tức ở trong cấm địa của Đan Hồi cốc rất có thể có chìa khóa hình ngôi sao, thứ cần thiết để đoạt lấy long châu.

Ông ta đành phải kiềm chế mọi bất mãn rồi tìm một vị trí ngồi xuống.

Rượu ngon như vậy nhưng ở đây lại có Thiên Phần tộc khiến cho dù rượu có ngon đến mấy thì ông ta cũng không thể nuốt nổi.

Nạp Lan cốc chủ thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng bình yên.

Đại hội thưởng đan lần này ông ta tổ chức thật sự không dễ dàng.

"Ầm..."

Mặt đất đột nhiên bị nứt ra tạo thành một hố sâu cực lớn, sâu hơn một thước, cũng không biết là do Dạ Mặc Uyên và ma chủ để lại hay là do Thiên Phần tộc cùng Ngọc tộc để lại.

"Ầm ầm ầm..."

Mặt đất lại nổ ra thêm nhiều hố sâu, hố nào cũng sâu hơn một thước.

Những mái nhà, cột trụ,... ở xa xa liên tục sập xuống, ngay cả con sư tử lớn ở lối vào cũng bị nghiền nát dưới chưởng lực của bọn họ.

Đây mà gọi là luận võ sao?

Đây rõ ràng là sinh tử chiến mà!

Hoa Khởi La kéo tay áo Bạch Cẩm, chống cằm hỏi: "Bạch Cẩm tỷ tỷ, tỷ nghĩ Cố tỷ tỷ ở cùng với Thiên Phần tộc tốt hơn hay là Ngọc tộc tốt hơn?"

Bạch Cẩm không nói gì nhưng ánh mắt nàng ta khi nhìn sang Thiên Phần tộc lại hiện lên một tia ác ý.

Chỉ là tia ác ý đó rất nhanh đã biến mất khiến cho người khác không thể bắt được.

Giọng nói của nàng ta bình thản giống như không hề có chút hứng thú với chuyện này: "Đừng lo tới những việc không phải của mình".

"Sao có thể nói như vậy được, ta muốn biết quan hệ giữa Cố tỷ tỷ với bên nào tốt hơn thì ta sẽ giúp bên đó".

"..."

Bạch Cẩm liếc nhìn Hoa Khởi La.

Dường như nàng ta ước gì khắp thiên hạ đều biết được rằng Cố Thanh Hy có quan hệ với bọn họ vậy. .

||||| Truyện đề cử: Xuân Đề |||||

Tịch Thấm lười biếng cầm lấy một chiếc gương nhìn ngắm dung nhan của mình, cử chỉ đầy tự nhiên quyến rũ, cười nói: "Nạp Lan cốc chủ, đại hội thưởng đan ở Đan Hồi cốc đúng là náo nhiệt, không những được tận mắt chứng kiến luyện đan sư luyện đan mà còn có thể thưởng thức các cao thủ cái thế đối đầu nhau".

Nạp Lan cốc chủ ngượng ngùng mỉm cười, thật sự không nói nên lời.

Ông ta chỉ hy vọng mấy người này biết thủ hạ lưu tình, không huỷ hoại Đan Hồi cốc của bọn họ là được rồi.

Mọi người đang quan sát nhóm luyện đan sư luyện đan.

Trong khi đó, Dạ Mặc Uyên và Ma chủ đang chém giết ở phía đông bắc, ở một hướng khác lại có trận chiến giữa Thiên Phần tộc và Ngọc tộc khiến cho bọn họ cảm thấy hoa cả mắt.

Ở ba nơi này, chỗ nào cũng trông cực kỳ đẹp mắt, chuyện đặc sắc thế này ngày thường chắc chắn không thể gặp được, tất cả mọi người chỉ hận không thể bắt được toàn bộ khoảnh khắc, không muốn bỏ sót một giây phút nào.

Chỉ có điều trận quyết đấu giữa các cao thủ diễn ra với tốc độ cực kì nhanh, người ngoài có nhìn thế nào cũng không thể nhìn rõ được chiêu thức.

"Ầm..."

Lại có thêm một tòa cung điện bị phá hủy, Nạp Lan cốc chủ cảm thấy cõi lòng tan nát.

Ông ta rất sợ trận chiến này sẽ hại đến người khác, cho nên chỉ có thể hạ lệnh: "Người đâu, khởi động ngăn cách đại trận".

Ngăn cách đại trận đã hình thành nên một lá chắn ở trung tâm diễn võ trường.

Tất cả động tĩnh ở bên ngoài lá chắn sẽ không động đến được những người bên trong lá chắn.

Đây cũng là một trong những đại trận bảo vệ Đan Hồi cốc bọn họ, bình thường nếu như không phải gặp tình huống sinh tử thì nó rất hiếm khi được sử dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play