Cố Thanh Hy đang bị bịt mắt, được Nạp Lan Lăng Nhược nắm tay dẫn vào cấm địa.
Dọc theo đường đi, bọn họ liên tục rẽ hướng, đi suốt khoảng chừng hai canh giờ.
Cố Thanh Hy âm thầm ghi nhớ số bước chân trong lòng.
"Tới rồi, chính là nơi này".
Nạp Lan Lăng Nhược tháo bỏ tấm vải đen che mắt nàng.
Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, Cố Thanh Hy có chút khó chịu liền duỗi bàn tay ra che ánh sáng lại.
Ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ tay, chiếu lốm đốm trên thên thể nàng.
Cố Thanh Hy phải mất một lúc để thích ứng với ánh sáng, khi nàng vừa ngẩng đầu nhìn lên thì đã nhìn thấy ngọn núi núi Kiếm Hình.
Núi Kiếm Hình có hình dáng giống như một thanh gươm sắc bén được tuốt ra khỏi vỏ.
Chỉ đứng bên ngoài cấm địa mà Cố Thanh Hy đã cảm thấy một luồng sát khí sắc bén khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Hình dạng của nơi này giống với trong tưởng tượng của nàng như đúc.
Đồ văn trên la bàn cùng con dao nhỏ mà nàng lấy được trên người gia gia cũng giống hệt nhau.
Ngọn núi hình kiếm rất lớn, xung quanh được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mờ ảo, cũng không biết tầng ánh sáng đó có tác dụng gì.
“Đường vào núi ở đâu?”, Cố Thanh Hy hỏi.
Núi Kiếm Hình này hẳn là phải có một lối đi để tiến vào mới đúng.
Nạp Lan Lăng Nhược lắc đầu nói: "Chỉ có cốc chủ mới biết lối vào nằm ở đâu, theo như nghĩa phụ nói, một khi chúng ta vào sâu bên trong thì sẽ không ai có thể ra ngoài trừ khi có thể phá được Cổ Tuyệt trận trên núi. Người của Đan Hồi cốc chúng ta đến đây cũng chỉ dám đứng ở bên ngoài vài canh giờ thôi".
"Vậy ngươi đã vào trong đó chưa?"
"Vẫn chưa, bây giờ ta vẫn chưa có đủ tư cách để vào trong".
Nạp Lan Lăng Nhược nhìn thấy khát vọng trong mắt nàng thì khẽ cười nói: "Nha đầu thối, nói thật đi, cô trăm phương nghìn kế muốn tiến vào cấm địa là vì chuyện gì?"
"Ngươi nói như thể ta là kẻ tham lam lắm vậy, chẳng qua ta chỉ muốn mở mang tầm mắt mà thôi".
Cố Thanh Hy đã đi bộ xung quanh núi Kiếm Hình, phát hiện ra xung quanh núi có hơn 10 trận pháp đan xen nhau che giấu lối vào.
Nếu như muốn phá hết tất cả các trận pháp thì không mất mười ngày nửa tháng chắc chắn sẽ không phá nổi.
Xem ra nếu nàng muốn tiến vào đó thì chỉ có cách đứng thứ nhất đại hội luyện đan.
"Đúng rồi, người đứng thứ nhất ở đại hội luyện đan có thể tiến vào trong, vậy thì những người trước đó đã tiến vào trong làm gì?"
"Làm sao ta biết được chuyện này? Tuy ta là thiếu cốc chủ của Đan Hồi cốc nhưng ta đã rời khỏi Đan Hồi cốc nhiều năm rồi. Trước kia khi ta còn nhỏ thì nghĩa phụ cùng các trưởng lão cũng không nói nhiều về chuyện này".
Nạp Lan Lăng Nhược rất hào phóng, cứ để mặc cho nàng quan sát đánh giá xung quanh.
Thậm chí hắn ta còn tùy ý để cho nàng nghiên cứu trận pháp, đôi mắt biết cười vẫn chăm chú nhìn nàng.
Mãi đến trưa thì cả hai mới từ khu cấm địa trở về.
Không biết Đan Hồi cốc đã mời đến bao nhiêu người, có rất nhiều người ra vào cốc.
Cố Thanh Hy được xếp vào ở trong căn phòng tốt nhất, hưởng thụ những đãi ngộ tốt nhất.
Thị nữ mang thức ăn tới, thấy các món ăn trên bàn đều là đồ thanh đạm, thị nữ có chút lúng túng giải thích.
"Thiếu phu nhân thứ lỗi, trong cốc đã phái người ra ngoài mua thịt bò thịt heo số lượng lớn, rất nhanh sẽ làm ra những món ăn ngon nhất thiết đãi thiếu phu nhân".
"Không sao, ngươi lui xuống trước đi".
"Vâng…"
"Chờ đã, ta hỏi ngươi một câu, lần này Đan Hồi cốc mời những ai tới vậy?"
Thị nữ thận trọng trả lời: "Lần này trong cốc mời đến rất nhiều người, có thiên hạ đệ nhất lâu, có Tu La môn, có tộc Thiên Phần tộc, có Ma tộc, có Băng tộc, có chiến thần Dạ Quốc, có sứ giả của các quốc gia, còn có rất nhiều đại môn phái, đặc biệt có cả người của Ngọc tộc cũng đến đây, cho nên cốc chủ đặc biệt quan tâm đến đại hội thưởng đan lần này".
"Băng tộc?"
Tại sao nàng không có bất kỳ ký ức nào về Băng tộc?
"Bẩm thiếu phu nhân..."
"Được rồi, đừng gọi ta là thiếu phu nhân, ta còn chưa thành thân, gọi ta là Cố cô nương đi".
"Vâng, Băng tộc là một gia tộc lánh đời có thế lực vô cùng lớn, Ma tộc cùng Thiên Phần tộc thật sự không thể nào so sánh được. Lần này ngoài sứ giả của Băng tộc là Khởi La đến thì nghe nói còn có Thánh nữ của Băng tộc, chỉ có điều vẫn chưa chắc chắn".
"Băng tộc đến từ quốc gia nào?"
"Băng tộc không thuộc bất kỳ quốc gia nào, nằm ở vùng đất không có ai quản lý".
"Ừm, ngươi lui xuống trước đi".
"Thiếu phu nhân... Cố cô nương nếu có chuyện gì cần sai bảo thì đều có thể gọi nô tỳ một tiếng, nô tỳ ở ngay bên ngoài đợi".
Thị nữ từng nghĩ rằng Cố Thanh Hy rất khó hòa đồng, nhưng sau khi nói chuyện thì mới phát hiện nàng không chỉ xinh đẹp mà còn thân thiết hiền hòa. Thị nữ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, về sau nếu phải hầu hạ nàng thì thị nữ cũng không sợ chịu tội nhiều.
Sau khi thị nữ rời đi, căn phòng chìm vào im lặng.
Cố Thanh Hy đi đi lại lại trong phòng.
Lần này Đan Hồi cốc mời đến toàn là cao thủ vang danh hoặc là các đại môn phái.
Tiểu Cửu Nhi vẫn chậm chạp chưa chịu quay trở về, nếu như bị bắt thì nàng biết đi chỗ nào tìm rắn đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT