Họ đâu từng nhìn thấy nhiều ngân lượng như thế, ai nấy hoa cả mắt.
“Cô nương khách sáo rồi, chỗ bọn ta hoang vu hẻo lánh cũng chẳng có gì ngon cả, nếu cô không chê, nhà ta còn ít màn thầu, ta bán theo giá ngoài chợ cho cô là được rồi, thực sự không cần nhiều ngân lượng như vậy đâu”.
“Nếu được như thế thì xin đa tạ tiền bối”.
Các thôn dân khác trông thấy vậy cũng muốn lấy đồ ăn ra đổi ngân lượng với nàng nên lục tục chạy về nhà.
Đột nhiên có người hô ầm lên: “Yêu quái, yêu quái, có yêu quái”.
Một tiếng hô yêu quái khiến thôn trang như bùng nổ, chẳng khác nào một quả bom ném thẳng vào bình địa.
“Yêu quái ở đâu?”
“Yêu quái ở đó”.
Có người chỉ vào Tư Mạc Phi đang chầm chậm tiến vào thôn, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ.
Thôn dân nhìn theo ánh mắt của người đó, mới chỉ nhìn thôi mà ai cũng hết hồn rồi.
Đôi mắt của nam nhân này có một bên màu xanh dương, một bên màu tím.
Các thôn dân rất đoàn kết, đồng loạt cần cuốc đất và quang gánh, chẳng nói chẳng rằng lao về phía Tư Mạc Phi.
“Mọi người mau xông lên, đánh chết tên yêu quái này đi”.
Tư Mạc Phi sa sầm mặt mũi, hơi lạnh phóng vùn vụt ra ngoài.
Cố Thanh Hy vội vàng ngăn cản: “Đợi đã, hắn không phải yêu quái, hắn chỉ là một người bình thường thôi”.
“Ngươi xuất hiện cùng hắn ta, ngươi cũng là yêu quái phải không? Mắt của hắn ta có hai màu, ngươi cũng chẳng khá hơn là bao”.
“Ta cứ thấy nghi ngờ, thôn của bọn ta mấy chục năm rồi không ai ghé chân, tại sao hôm nay đột nhiên có hai kẻ ngoại đạo, hóa ra các ngươi là yêu quái”.
“Bà con, mọi người cùng nhau xông lên, đánh chết hai kẻ này đi, tránh để chúng gây họa cho dân gian”.
Xì…
Một thứ sát khí đột nhiên xuất hiện.
Tư Mạc Phi nhấc tay áo lên, định tiêu diệt toàn bộ đám người này.
Cố Thanh Hy túm lấy bàn tay của hắn ta rất đúng lúc, dẫn hắn ta lao ra khỏi thôn.
“Những thôn dân này quanh năm ẩn cư trong núi sâu, kiến thức hạn hẹp, ngươi đừng so đo với họ”.
Cố Thanh Hy thực sự sợ Tư Mạc Phi nổi giận.
Ban nãy nàng cảm nhận được rất rõ sát khí của Tư Mạc Phi.
Một khi hắn ta giết người, người dân của cả thôn này cũng không đủ cho hắn ta giết.
“Ta ghét nhất người khác mắng đôi mắt của ta”, Tư Mạc Phi nói.
“Đó là do họ không biết thưởng thức. Ta còn mong có được đôi mắt đẹp như ngươi đấy”.
Cố Thanh Hy vừa chạy vừa an ủi hắn ta.
Bấy giờ sát khí của ma chủ mới chậm rãi thu bớt lại.
Khi tiểu tỷ tỷ nhìn hắn, trong đôi mắt nàng chưa từng xuất hiện vẻ chán ghét, phần nhiều là kinh diễn và hoan hỉ, chính vì như thế, hắn ta mới thích tiểu tỷ tỷ.
Hắn ta cúi đầu, trông thấy Cố Thanh Hy siết chặt bàn tay mình suốt dọc đường bỏ chạy, dường như sợ hắn ta bị tổn thương, chỉ muốn đưa hắn ta tránh xa thôn dân.
Ma chủ khẽ cười, phối hợp cùng nàng tháo chạy.
Các thôn dân rất hăng hái, đuổi theo họ hồi lâu mới chịu bỏ cuộc.
“Phù..”.
Cố Thanh Hy mệt đến mức ngồi xuống bên cạnh một gốc đại thụ mà thở hồng hộc.
Ma chủ đưa cho nàng một bình nước.
Cố Thanh Hy uống ừng ực ừng ực một hớp rất to.
Sau đó nàng cất lời theo thói quen: “Cảm ơn”.
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ không giận ta nữa hả?”
Bấy giờ Cố Thanh Hy mới nhận ra.
Cơn giận trong lòng mình biến mất rồi.
“Tiểu tỷ tỷ, ta đã nghe lời tỷ, không giết chúng, tỷ cũng đừng giận ta nữa nha, được không nào”.
Ma chủ giơ tay áo ra, dịu dàng giúp nàng lau vết nước trên mặt nàng, cất giọng tự trách: “Trước kia ta không có kinh nghiệm, không hiểu chuyện, đợi khi nào trở về, ta nhất định sẽ cùng đầu bếp học tập đàng hoàng”.
“Thôi, dù sao ngươi cũng không cố ý. Nhưng ngươi không cần thiết phải học trù nghệ gì đâu”.
Nàng muốn nói rằng, ngươi không có thiên phú ấy, nhưng sau cùng nàng im miệng, sợ nói ra câu sau cùng sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của hắn ta.
“A Mạc biết tiểu tỷ tỷ là tốt nhất mà”.
Cố Thanh Hy huých huých Tiểu Cửu Nhi đang ngủ say: “Dậy đi nào, đưa bọn ta xuống núi trước đã, có việc quan trọng”.
Tiểu Cửu Nhi ngáp dài một cái, ủ rũ đáp: “Chủ nhân, ta vừa đói vừa buồn ngủ mà”.
“Đợi khi nào xuống núi, ta mua mười con heo nướng cho ngươi ăn”.
“Tiểu Cửu Nhi chỉ muốn ăn đồ do chủ nhân nướng thôi”.
“Được, chỉ cần có thời gian rảnh, ta sẽ nướng cho ngươi ăn”.
“Lần nào chủ nhân cũng lừa ta!”
Tiểu Cửu Nhi lắc lắc cái đầu, miệng không ngừng lầm bầm gì đó, còn dùng đuôi rắn đếm đếm mất một lúc: “Chủ nhân nợ ta tổng cộng sáu mươi bảy con heo nướng rồi”.
“Đâu nhiều đến thế”.
“Sao lại không? Lần trước ở phủ Dạ Vương, cô đồng ý cho ta mười con heo nướng, thế rồi không cho, lần trước ở Ngọc tộc lại hứa cho ta ba con...”
“Được rồi, đừng đếm nữa, sáu mươi bảy thì sáu mươi bảy, ngươi đưa ta xuống núi trước đã”.
“Không có động lực”.
“Nếu bây giờ ngươi không chịu, vậy thì sáu mươi bảy con heo nướng đó, ngươi đừng hòng có được con nào”.
Tiểu Cửu Nhi bĩu môi.
Rắn ngoan không chấp cái thiệt trước mắt.
Thôi vậy, chủ nhân ra lệnh rồi, nó đành làm một con rắn ngoan thôi.
Tiểu Cửu Nhi đang tính khôi phục nguyên thân thì ma chủ bỗng nói.
“Ta cảm thấy nơi này trông quen quá, hình như từng đến mấy lần rồi?”
Cố Thanh Hy không hề để tâm: “Có chỗ nào mà ngươi không thấy quen? Ngươi đã nói đây là đường tới Đan Hồi cốc bao nhiêu lần rồi”.
“Không phải, từ nơi này đi thẳng về phía trước là đường đi Đan Hồi cốc đó, trước đó Huyết Sát từng dẫn ta đi mấy lần rồi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT