Cố Thanh Hy nhắc nhở rất đúng.

“Sở Quốc rộng lớn, há lại để quốc gia bình thường có thể lay động được? Hơn nữa bọn ta là ăn chay hay sao, chẳng lẽ ngay cả hoàng thượng, hoàng hậu cũng không bảo vệ được?”, Thôi tướng quân phẫn nộ nói.

“Hoàng hậu, mấy lần ta liều mạng cứu người và Diệp Phong, bảo các người lui binh khỏi núi Vân Kỳ không tính là quá đáng nhỉ?”

“Chuyện này…”

Hoàng hậu Sở Quốc nhìn về phía hoàng đế Sở Quốc, hỏi ý kiến ông ta.

Hoàng đế nói: “Thôi được, nể tình ngươi từng cứu hoàng hậu và Phong Nhi, lần này trẫm có thể lui binh, nhưng trẫm không hứa vĩnh viễn không tìm Ma tộc tính sổ. Ma tộc hại cả nhà trẫm không thể đoàn viên, bọn chúng nhất định phải trả giá”.

“Kẻ thật sự hại cả nhà các người không thể đoàn viên có lẽ là người đã bế Diệp Phong đi”.

Nhắc tới người đó, bầu không khí trong doanh trướng bỗng nhiên nặng nề.

Người của Sở Quốc đều biết đó là vảy ngược của hoàng thượng và hoàng hậu. Nhiều năm như vậy, hoàng thượng và hoàng hậu kị người khác nhắc tới chuyện này nhất.

“Ngươi có thể đi rồi”, hoàng đế Sở Quốc lạnh lùng hạ lệnh.

Ông ta vốn rất cảm kích Cố Thanh Hy, nhưng câu nào câu nấy của Cố Thanh Hy đều đứng trên lập trường của Ma tộc để nói, khiến ông ta không còn thiện cảm với nàng.

Bàn chân đã nhấc lên của Cố Thanh Hy giống như đổ chì, không bước đi nổi.

Suy nghĩ trong chốc lát, nàng vẫn lên tiếng.

“Trước kia, núi Vân Kỳ là tổng bộ của Ma tộc, nơi này chỗ nào cũng là sát trận thượng cổ. Sở dĩ bọn họ không thiết lập bất cứ phòng ngự nào là vì hai ngọn núi này vốn là một sát trận, chỉ cần bọn họ khởi động sát trận, hai ngọn núi sẽ lập tức hóa thành tro bụi. Nơi này… còn đáng sợ hơn cả núi Lạc Hồn”.

Mọi người kinh hãi.

Thôi tướng quân nói: “Cô nói linh tinh cái gì, trên đời này sao có thể có trận pháp hung hãn bá đạo như vậy, hai ngọn núi sẽ lập tức hủy diệt? Cô coi bọn ta là đứa trẻ ba tuổi sao?”

Không chỉ có Thôi tướng quân không tin, mà hầu như tất cả mọi người ở đây đều không tin.

“Ta nói đến đây thôi, các người tự nghĩ cho kỹ đi”.

Cố Thanh Hy xoay người rời đi.

Hoàng hậu Sở Quốc đột nhiên hô lên: “Cố cô nương xin dừng bước, ta tin lời cô nói. Hoàng thượng…”

Hoàng đế Sở Quốc xua tay, ra hiệu các tướng quân lui xuống.

“Hoàng thượng, người phụ nữ này ý đồ bất minh, lỡ như chúng thần lui xuống, nàng ta có ý đồ bất chính thì chẳng phải…”

“Người hoàng hậu tin, trẫm cũng tin, các ngươi lui xuống cả đi”.

“Vâng…”

Các danh tướng của Sở Quốc hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy, trong mắt chứa đựng sự cảnh cáo.

Cố Thanh Hy cười xòa.

Nàng xưa nay chịu mềm không chịu cứng, cảnh cáo nàng, ha…

Sau khi các vị tướng rời đi, trong trướng chỉ còn lại bốn người đế, hậu, Cố Thanh Hy và Tư Mạc Phi.

Hoàng đế Sở Quốc thở dài, thoáng chốc như đã già đi mười mấy tuổi.

Lúc này, ông ta không giống một đế vương, mà giống như một người cha bình thường đau khổ vì mất đi đứa con yêu quý.

“Cố cô nương, trẫm biết bề ngoài ngươi trông như đang nói thay Ma tộc, nhưng thật ra là sợ mười mấy vạn đại quân của ta chết ở nơi này, cho nên mới mạo hiểm đến thông báo đúng không?”

Cố Thanh Hy gật đầu.

“Trẫm hiểu ý của ngươi rồi. Trẫm chỉ muốn hỏi một câu, Lan kỳ chủ thật sự không ở trên núi Vân Kỳ sao?”

“Phải. Nếu ông ta ở trên núi Vân Kỳ, không cần các người ra tay, ta cũng sẽ đích thân giết ông ta, dâng đầu của ông ta đến trước mặt các người”.

“Vậy ngươi có quan hệ gì với Ma tộc?”

“Chuyện này… một lời khó nói hết…”

Tư Mạc Phi chen vào, nghiêm túc nói: “Nàng là thê tử của ta, đương nhiên là quan hệ phu thê rồi”.

“Trong Ma tộc ngươi đảm nhiệm chức vụ gì?”

Suy cho cùng hoàng đế Sở Quốc cũng là một đế vương, ánh nhìn cũng thâm độc. Chỉ một ánh mắt đã nhìn ra hắn ta không phải người thường.

Cố Thanh Hy cướp lời: “Hắn ta chỉ là một kỳ thủ không có gì nổi bật của Ma tộc, quan hệ giữa ta và hắn rất phức tạp”.

Đế hậu Sở Quốc đã hiểu được ý của nàng, cũng không muốn hỏi vì sao nàng rõ ràng là chính phi của chiến thần lại trở thành thê tử của người trong Ma tộc.

Hoàng đế Sở Quốc nói: “Dù thế nào, trẫm cũng phải cảm tạ ngươi đã cứu hoàng hậu và hoàng nhi của trẫm. Sau này nếu ngươi có cần gì, cứ việc đến Sở Quốc tìm trẫm, nếu là chuyện trẫm có thể làm được, trẫm chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp đỡ”.

“Được”.

“Phong Nhi nó… có từng nhắc tới trẫm ở trước mặt ngươi không?”

“Cả ta nữa, Phong Nhi có nhắc tới ta với cô không?”, hoàng hậu Sở Quốc cũng thấp thỏm hỏi, trong đôi mắt tang thương phản chiếu toàn là nỗi khát khao của bà ấy.

Giọng nói Cố Thanh Hy có chút chua chát: “Có, hắn ta nói rất vui vì được làm con trai của hai người, cũng muốn chăm sóc dưới gối hai người, nhưng hắn ta lại không có nổi dũng khí đó. Lúc Diệp Phong chết còn dặn dò ta phải chăm sóc hai người thật tốt”.

“Tách…”

Một giọt nước mắt của hoàng hậu Sở Quốc rơi xuống, bà ấy che miệng mình, khóc nức nở.

Hoàng đế Sở Quốc siết chặt long ỷ vô cùng tự trách, đau lòng nói: “Đều tại trẫm vô năng, nếu trẫm có thể tìm thấy nó sớm hơn, nó đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy”.

“Lúc hắn ta chết, hắn ta đi rất thanh thản, ít nhất hắn ta biết được phụ mẫu mình là ai, cũng biết phụ mẫu mình sống rất tốt. Hoàng đế, hoàng hậu, mong hai người giữ gìn sức khỏe”.

Hai tay hoàng đế Sở Quốc run run, cầm một chiếc bánh hoa tươi lên, khẽ cắn một miếng chan hòa nước mắt.

Đây là món bánh mà Diệp Phong tự tay làm cho hoàng hậu.

Hoàng hậu để lại một phần nhỏ cho ông ta.

Những ngày qua, ông ta vẫn không nỡ ăn, chỉ ngửi rồi lại ngửi, dường như ngửi thấy mùi bánh hoa tươi là giống như Diệp Phong ở bên cạnh ông ta vậy.

Bây giờ, ông ta thử một miếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play