"Chẳng có lý do gì, thấy chướng mắt thì giết".
"Chỉ thế mà ngươi lại đi giết người sao? Vậy nếu một ngày nào đó ngươi nhìn thấy ta chướng mắt thì ngươi cũng sẽ khiến cho ta nổ thành sương máu sao?"
"Tỷ là tỷ tỷ của ta, cho dù ta có giết hết người trên toàn thiên hạ thì ta cũng sẽ không động vào tỷ".
Như thể sợ Cố Thanh Hy không tin, ma chủ đặt nàng ngồi lên ghế đá, đôi con ngươi khác màu nhìn Cố Thanh Hy rồi nói ra lời thề.
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt trong sáng của hắn ta thì trái tim Cố Thanh Hy lại có chút chùng xuống.
"Ngươi chỉ dựa vào tâm trạng của mình mà giết người sao?"
"Không phải giết người chỉ dựa vào tâm trạng tốt xấu hay sao?"
"A Mạc, ta không thích bộ dáng giết người tùy ý của ngươi. Tuy ta không phải thánh mẫu nhưng ta không thích ngươi xem mạng người trước mặt ngươi chỉ như cỏ rác không đáng một xu".
"Thánh mẫu? Đó là ai?"
Khóe miệng Cố Thanh Hy giật giật, "Dù sao ta cũng không thích thấy ngươi giết người tùy tiện". .
||||| Truyện đề cử:
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Đây là lý do tại sao tỷ luôn lạnh lùng với ta sao?”, nét mặt của ma chủ trông hết sức vô tội, nhưng những gì hắn nói lại có ý vị sâu xa.
Cố Thanh Hy quay đầu đi, nhìn xuống chân núi bên dưới.
Sau một lúc, nàng hít một hơi thật sâu rồi nói: "Có lẽ vậy. Ngươi có biết thủ hạ của ngươi tàn nhẫn như thế nào không? Là ma chủ ngươi nên biết kiềm chế và quản thúc bọn họ. Có bao nhiêu người đã chết thảm thương dưới tay mười hai kỳ chủ của ngươi, ngươi có biết không? Ngươi cũng phải chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện đó".
"Ma tộc là nơi tôn sùng sức mạnh, những kẻ chết thảm dưới tay mười hai kỳ chủ chỉ chứng tỏ rằng bọn chúng không đủ mạnh".
"..."
"Nếu như bọn họ không muốn chết thì bọn họ nên cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn. Có người nào không khổ luyện từ khi yếu nhất đến khi cực mạnh chứ", ma chủ nhìn về phía chân núi bằng ánh mắt u ám, tựa hồ còn có chút dao động.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên nặng nề.
Cố Thanh Hy không thể không đánh giá hắn ta.
Tuy rằng hắn ta trông khá cao ráo nhưng không hề cường tráng, ngược lại còn có chút gầy yếu.
Ở một nơi như ma tộc, khắp nơi đều là lang sói, Tư Mạc Phi đã phải trải qua những gì để có thể trở thành ma chủ mạnh nhất, chắc chắn không thiếu những chuyện đớn đau chua xót, những chuyện mà người bình thường không thể nào hiểu được.
"Tiểu tỷ tỷ, để ta dẫn tỷ đến cánh đồng hoa. Ta đã trồng rất nhiều loại hoa khác nhau, chúng đều đã nở hoa rồi, trông rất đẹp".
"Được…”
Câu nói vừa dứt thì dưới chân núi đột nhiên vang lên tiếng trống trận, cũng như tiếng đại chiến chém giết.
Một số thủ lĩnh vội vàng chạy đến nói: "Ma chủ, đại quân Sở quốc đã đánh đến núi Vân Kỳ, hiện giờ đang giao chiến với người của ta".
Tâm trạng tốt của Tư Mạc Phi biến mất ngay lập tức, sát khí lập tức tỏa ra từ hắn ta.
"Lại là Sở quốc. Bản tọa đã không muốn so đo với bọn chúng, nhân nhượng cho bọn chúng, nay bọn chúng lại dám đánh tới núi Vân Kỳ, phá hỏng nhã hứng ngắm hoa của bản tọa cùng tiểu tỷ tỷ, đúng là đáng hận! Mau khởi động trận pháp, điều động đại quân ma tộc, hôm nay bản tọa muốn vây chết toàn bộ đại quân Sở quốc ở núi Vân Kỳ".
"Vâng".
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh.
Sở quốc nhiều lần chạy đến gây hấn, không biết đã có bao nhiêu người trong ma tộc đã bị giết chết.
Có không ít kỳ chủ đã thỉnh cầu ma chủ khai chiến toàn diện như ma chủ đều phớt lờ, mặc kệ tình hình phát triển.
Lần này ma chủ đã rất tức giận, bọn họ còn nghĩ rằng ma chủ đang tức giận vì những đệ tử đã chết.
Không ngờ ma chủ nổi giận đùng đùng chỉ vì Sở quốc đã quấy rầy tâm trạng thưởng hoa của bọn họ.
Cố Thanh Hy khập khiễng tiến về phía trước rồi hô lên: "Chờ một chút. Ngươi nói rằng Sở quốc đánh vào núi Vân Kỳ sao? Có bao nhiêu người đến từ Sở quốc?"
"Quân chủ lực của Sở quốc đã đến, có khoảng hơn mười vạn người".
"Hơn mười vạn? Nhiều như vậy sao? Nếu như Sở quốc có nhiều người như thế, núi Vân Kỳ này chẳng phải là rất khó bảo vệ sao?"
Một trong số những thủ lĩnh đắc ý nói: "Cô nương có điều không biết, núi Vân Kỳ trước đây là tổng bộ của ma tộc, ở đây khắp nơi đều có trận pháo, chỉ cần tùy tiện khởi động một trận pháp thì cũng đủ để bọn họ giết được một đoàn quân, hơn nữa nơi này có địa thế dốc đứng, dễ thủ khó công, đừng nói là bọn chúng có hơn mười vạn đại quân, cho dù có mấy chục vạn đại quên đến đây cũng không gắng gượng nổi".
Cố Thanh Hy cau mày.
Một người khác lại nói: "Chỉ cần chúng ta cắt đứt dây thừng thì người dưới núi sẽ không lên núi được, hơn nữa trong hai ngọn núi dưới chân núi có một ngọn núi treo lơ lửng, nếu chúng ta kích hoạt trận hình treo trên đó thì hai ngọn núi sẽ bị cô lập và biến thành tro bụi chỉ trong chốc lát. Khoảnh khắc đó tất cả mọi sinh linh nằm trong phạm vi đó đều sẽ biến mất".
Cố Thanh Hy hít một hơi thật sâu.
Trận pháp gì thế này, thật sự quá bá đạo!
Thảo nào mà họ dám liều lĩnh như vậy.
"A Mạc, đừng nói là ngươi muốn tính mạng của bọn họ vĩnh viễn chôn ở chỗ này nhé?"
Nàng tin rằng những chuyện mà đám người ma tộc kia nói hoàn toàn là thật.
Chỉ cần bọn họ muốn thì có lẽ hơn mười vạn đại quân của Sở quốc thực sự sẽ phải chôn thây ở đây.